Phía đông, tại một tinh giới hạ vị với cái tên Hắc Gia.
Trên tòa nhà cao cao, một nữ tử đang trầm mình trong gió thoảng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh bên trong hình chiếu. Cả người nàng mặc một bộ phục màu tím, dáng người thon thả đầy mê hoặc. Đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười, ánh mắt như mê như si không nỡ rời đi.
Bắc Vực bị xâm lược, Đông Vực bị sụp đổ, nhưng từ đầu đến cuối, Hắc Gia Giới nhỏ bé này lại không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
“Nam tử năm đó không tiếc thân mình chiến đấu với cả Hắc Hồn Tông chỉ vì một Mộc Linh… Cho dù thân thể đã nhuốm phải hắc ám, cho dù bị chư thế truy sát, ta cũng không bao giờ tin rằng hắn là một kẻ ác, cũng không bao giờ tin rằng hắn sẽ trở thành ma quỷ thật sự.”
Trong lúc nàng khẽ lẩm bẩm, một nam tử trung niên phía sau lưng nàng chầm chậm bước tới gần, hơi do dự rồi than thở: “Nhan Nhi, mặc dù năm đó chỉ ngắn ngủi và mờ nhạt, nhưng ngươi đã thật sự từng sóng vai cùng hắn. Nếu công khai việc này, với chúng ta mà nói thì sẽ có được một sự trợ giúp và che chở tuyệt vời.”
Phi Như Nhan lại nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt cong cong xinh đẹp dần mờ đi: “Đó là một đoạn ký ức quá đỗi tươi đẹp, cứ để ta cất giữ như vậy đi. Hư vinh cũng được, lợi ích cũng chẳng sao… Ta hệt như một kẻ thương nhân trục lợi vì thiên mệnh, song lại muốn nó không nhiễm lấy một tia bụi bặm lợi ích nào.”
Cho dù… có lẽ hắn đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của ta.
Hệt như vô tình phủi đi những hạt bụi sẽ chạm phải khắp mọi nơi trong cuộc đời.
…
Nam Thần Vực, tại một tinh giới với cái tên Thất Tinh.
“Tỷ tỷ, sau này… tất cả chúng ta… đều sẽ phải nghe theo tên ác độc này sao?”
Bé gái dựa vào trong lồng ngực của một thiếu nữ váy màu vàng, cơ thể nhỏ nhắn khẽ co rúm lại vì sợ hãi.
Thiếu nữ váy vàng kia nhẹ nhàng lắc đầu: “Hắn không phải là kẻ ác độc, hắn chỉ là… chỉ là…”
“Hắn chính là kẻ ác độc mà! Tất cả mọi người đều nói hắn là ác ma đáng sợ nhất, hắn còn bắt nạt tỷ tỷ… Hu! Hu hu!!” Nhóc con lúc nào cũng ngoan ngoãn ỷ lại vào tỷ tỷ, nay lại dùng giọng điệu trẻ con tức giận hét lên.
Thiếu nữ kia lắc đầu. Nàng ôm chặt lấy bé gái, đôi bàn tay ngọc ngà kia che lấy đôi môi, mãi một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Trên cần cổ tuyết trắng của nàng lóe lên một tia ma quang ảm đạm.
Sự tồn tại của ma ấn khiến nàng không dám rời khỏi Thất Tinh Giới, thậm chí còn không dám tiếp xúc với người ngoài.
Nàng ngẩng đầu nhìn đôi mắt hờ hững đang bễ nghễ ngắm nhìn cả thiên hạ…
Hắn đã trở nên vô tình, tàn khốc, đáng sợ… Đôi bàn tay hắn đã nhuốm phải vô số máu tươi, đem đến cơ ác mộng và nỗi khiếp đảm cho không biết bao nhiêu tinh giới và sinh linh…
Hắn còn giết chủ nhân tôn kính nhất của ta, bắt nạt ta, sỉ nhục ta…
Ta sợ ngươi, hận ngươi…
Nhưng tại sao…
Nhưng ta lại không thể nào quên được… đôi mắt dễ dàng khắc sâu vào đáy lòng ta khi đó…
…
“…Hôm nay không tế trời, không bái đất, không theo ý trời, chỉ theo ý của bản thân, tự lập lên Đại Đế của chư thiên, Đế hiệu là ‘Tà Vân Đại Đế’, niên hiệu là ‘Vân Mạt’.”
“Bắt đầu từ Vân Mạt năm thứ nhất, chư thiên vạn giới đều là nơi dưới chân Đại Đế, vạn linh khắp thiên địa là thương sinh dưới quyền Đại Đế.”
“Đại Đế từng cứu vớt cả thế gian khỏi tai kiếp, đồng thời phù hộ cả thế gian vạn cổ. Những kẻ thuận theo sẽ được Đại Đế vĩnh viễn che chở, những kẻ chống lại sẽ bị Đại Đế giết sạch! Vùng trời đất nào dám làm phản sẽ bị tru diệt!”
Có thể nói rằng, từng chữ từng chữ trong lời nói này đều kinh hãi thế tục.
Thần Giới từ xưa tới nay, thấp nhất có Quốc Chủ của phàm giới, cao nhất có Thần Đế của vương giới, việc đầu tiên phải làm khi đăng cơ là tế bái thiên địa, trấn an thiên đạo và lòng người.
Nhưng đại điển phong Đế của Vân Triệt lại không hề tế bái trời đất, cũng không hề trấn an lòng người, thậm chí còn đặt cả vị trí của bản thân lên cao hơn cả thiên địa, bên cạnh đó mấy câu cuối cùng “thuận ta thì sống, chống ta thì chết” còn tuyên bố một cách hùng hồn rõ ràng cho cả thiên hạ cùng biết.
Đồng thời buổi đại điển phong Đế này hoàn toàn không giống một đại điển, bởi lẽ nó không có lễ nghi, không có chúc mừng, thậm chí còn không hề có lễ đăng quang.
Nó không hề có bất kỳ phép tắc lễ tiết được truyền từ đời này qua đời khác nào, chỉ có duy nhất tuyên cáo cực kỳ trực tiếp và độc đoán!
Lời nói ấy không chỉ tuyên cáo Vân Triệt đã trở thành Đại Đế đầu tiên trong lịch sử Thần Giới, mà còn tuyên bố cho cả thiên hạ biết rằng, ngôi vị Đại Đế này của hắn không phải ơn huệ của thiên địa, cho nên không cần thiên địa làm chứng, không cần vạn linh đồng tâm, không cần lễ tiết xã giao gì cả!
Sau khi tuyên xong, Kỳ Thiên Lý nặng nề quỳ xuống nền đất trên Đế Vân Thành, cao giọng thốt lên một tiếng làm rung động cả trời đất:
“Bái kiến Vân Đế!”
“Vân Đế thánh tâm cứu thế, công lao vĩ đại như biển trời, diệt ác trừ tội, dẹp tan hỗn loạn, lấy lại hòa bình, thống nhất thiên thu, đạp thiên vạn cổ!”
Giọng nói rung chuyển cả thế gian dấy lên gợn sóng dập dờn bất tận của không gian Thần Giới qua hình chiếu.
“Bái kiến Vân Đế!”
Thiên uy chấn động cả linh hồn. Dưới Đế Vân Thành, đám Giới Vương thượng vị và huyền giả của ba vực quỳ gối cúi đầu hành lễ.
Sau khi cúi đầu thật lâu, lúc bọn họ ngẩng đầu lên, bóng dáng nam tử trên trời cao kia hệt như một đám mây không thể nào với tới.
Trong lịch sử hàng trăm vạn năm Thần Giới, đừng nói là vương giới, cho dù là bất kỳ bá chủ một phương nào quật khởi đều cần phải có đủ vận khí, cũng cần một khoảng thời gian tích lũy dài dằng dặc.
Mà Vân Triệt mới hơn ba mươi tuổi, cùng với đó là thời gian hắn đặt chân lên đất Thần Giới chỉ vỏn vẹn mười mấy năm ngắn ngủi, vậy mà giờ đây hắn đã hoàn toàn lật ngược thế cục kiên cố hàng trăm vạn năm của Thần Giới, đồng thời thống nhất bốn vực, áp đảo vạn giới, trở thành Đại Đế đầu tiên trong lịch sử Thần Giới.
Không một ai có thể đoán trước được vận mệnh của Thần Giới trong tương lai dưới sự thống trị của Vân Đế.
Nhưng không phải nghi ngờ gì nữa, Vân Triệt sẽ là kỳ tích chói lọi nhất, cũng là kẻ dị đoan đáng sợ nhất trong lịch sử Thần Giới.
Trước đây không có, có lẽ sau này cũng không có.
Hết chương 2026.