Cái tên của hắn, cộng với cái danh của Vân Đế, chắc chắn sẽ được khắc ghi vĩnh viễn cho dù là hậu thế xa xôi đến đâu.
Kỳ Lân Đế đột nhiên di chuyển rồi đứng bên mép Đế Vân Thành. Tay hắn phất một cái, một dải lụa màu xám rủ xuống trải ra một bức màn ánh sáng chiếu xạ thiên uy thần tức.
“Nguyện đi theo Vân Đế, đời đời kiếp kiếp trung thành làm thuộc hạ dưới trướng Vân Đế, khắc lên trên cái tên của mình.”
“Một khi khắc lên thì có nghĩa là mãi mãi trung thành, vĩnh viễn không lùi bước! Kẻ trung sẽ nhận được sự che chở yên bình của Vân Đế, kẻ phản sẽ có kết cục như Long Thần và Nam Minh!”
Ngoài ba chữ “Thiên Lý, tuyên” cực kỳ lạnh lùng ra, từ đầu đến cuối Vân Triệt không hề nói thêm lời nào.
Nhưng đế uy nặng nề vô song của hắn lại rót vào nơi sâu thẳm nhất của linh hồn mỗi người trong vỏn vẹn một thời gian ngắn ngủi, hệt như trời cao đảo lộn, núi non trấn áp. Trong bầu không khí ngột ngạt này, đế uy ấy nhấn chìm nốt phần ý chí phản kháng chẳng còn sót lại được bao nhiêu trong bọn họ.
Ngay trong khoảnh khắc đầu tiên khi bức màn ánh sáng rủ xuống từ Đế Vân Thành, hai bóng người đã bay lên trên cao, đó là Thủy Ánh Nguyệt và Lục Trú. Huyền khí sắc xanh sắc vàng được giải phóng, hai cái tên “Lưu Quang Giới” và “Phúc Thiên Giới” lần lượt được khắc thật sâu trên bức màn ánh sáng.
Những tinh giới thượng vị khác cũng lập tức tỉnh lại từ trong giấc mộng. Trong phút chốc, từng đợt khí tức Thần Chủ lần lượt bùng nổ rồi dùng tốc độ nhanh nhất tuôn trào về phía bức màn ánh sáng, sợ rằng Vân Đế đang ở trên cao ngắm nhìn kia sẽ cho rằng bọn họ còn đang do dự.
Tấm màn ánh sáng giản đơn để thể hiện lòng trung thành ấy lại dấy lên một phen chen lấn xô đẩy giữa các Giới Vương thượng vị, thậm chí bọn họ còn minh tranh ám đấu vì để có được vị trí bắt mắt nhất.
Từng cái tên của các tinh giới thượng vị lần lượt được khắc lên bên trên tấm màn ánh sáng, sau đó thông qua vô số hình chiếu, cuối cùng ánh lên trong đôi mắt của tất cả các sinh linh khắp Thần Giới.
Tất cả vương giới đều đã quy phục, cộng thêm cả việc tinh giới thượng vị tranh giành một phen… E rằng dù là kẻ ngu dốt đến đâu, ngây thơ đến đâu thì cũng không thể nào có chuyện giờ đây không hiểu khái niệm của hai chữ “Vân Đế”.
Trong đám người đó lại có ba kẻ sợ hãi trước sau, vẻ mặt nao núng mãi.
“Hỏa tông chủ, ngươi đi đi.” Diễm Vạn Thương thở dài một hơi: “Cũng chỉ có thể là ngươi thôi.”
Hỏa Như Liệt lại lắc đầu: “Ta không đủ tư cách để thay thế Giới Vương.”
“Nhưng ngươi… chúng ta đều phải dốc hết sức bảo vệ lấy Viêm Thần Giới.” Vẻ mặt Viêm Tuyệt Hải phức tạp, nói: “Chúng ta đánh cược cả tính mạng còn chẳng luyến tiếc, huống chi là việc vượt quyền.”
“Hơn nữa, dù gì ngươi cũng là sư tôn của Giới Vương, là người hắn tôn kính nhất. Ít nhất… ngươi có tư cách hơn bọn ta.”
Sau phút chốc do dự ngắn ngủi, Hỏa Như Liệt dứt khoát quay người, lao về phía bức màn ánh sáng, dùng thứ viêm quang hừng hực chói lòa khắc cái tên “Viêm Thần Giới” lên đó.
Hắn biết chắc chắn Hỏa Phá Vân cũng thấy được cảnh tượng này.
“Hửm? Chẳng phải đây là Hỏa tông chủ của Viêm Thần Giới hay sao?”
Giây phút Hỏa Như Liệt định rời khỏi thì một giọng nói âm dương quái khí vang lên: “Hỏa tông chủ trở thành Giới Vương của Viêm Thần Giới từ khi nào vậy? Chuyện lớn như thế, sao bản vương lại chưa từng nghe nói đến nhỉ? Hỏa tông chủ… À không, Giới Vương Viêm Thần Giới thú vị thật đấy.”
Hỏa Như Liệt không cần quay đầu cũng biết chủ nhân của giọng điệu âm dương quái khí này ai. Đối phương chính là Giới Vương của Dận Hỏa Giới – kẻ thù cũ của Viêm Thần Giới. Hắn lạnh nhạt nói: “Giới Vương đại nhân bệnh tật quấn thân, không tiện xuất hiện. Hỏa mỗ chỉ tuân theo mệnh lệnh của Giới Vương, thay mặt tới đây thôi.”
Giới Vương Dận Hỏa Giới lại cười lạnh một tiếng: “Bệnh tật quấn thân? Vân Đế là vị Đại Đế đầu tiên của Thần Giới từ xưa đến nay. Là Giới Vương của Viêm Thần Giới, đừng nói là bệnh tật, cho dù chỉ còn lại một chút hơi tàn, có bò thì cũng phải bò đến để bái kiến.”
“Mà bây giờ, hắn ta chỉ phái tông chủ nho nhỏ một phương tới thôi ư?” Giọng điệu của Giới Vương Dận Hỏa Giới cực kỳ sắc bén: “Như này thì rõ ràng là… thách thức thiên uy của Vân Đế! Cái gan chó của Viêm Thần Giới các ngươi cũng lớn thật đấy nhỉ!”
Dưới đế uy nặng nề, không một ai dám cất lời. Bởi vậy cho nên động tĩnh như thế lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cả một đời Hỏa Như Liệt chưa từng sợ hãi bất kỳ điều gì, song giờ đây linh hồn hắn lại đang ầm ầm sụp đổ, đến cả huyết dịch nóng chảy như nham thạch trong cơ thể cũng bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Hắn cảm nhận được ánh mắt của tất cả Giới Vương, tất cả Thần Đế trên Đế Vân Thành và cả ánh mắt của Đại Đế Vân Triệt đều bị nơi này thu hút.
Giết một người răn đe trăm người, đây chắc chắn là cách thích hợp nhất để lập uy. Dận Hỏa Giới muốn mượn cơ hội này để tranh công, mà Viêm Thần Giới sẽ trở thành mục tiêu bị người ta tàn sát…
Suy cho cùng thì việc Giới Vương Viêm Thần Giới không tới đây cũng là sự thật. Trong khi tất cả các vương giới của Đông Vực lần lượt cúi đầu trước Ma Chủ, Viêm Thần Giới lại không hề có mặt. Mà theo những gì Hỏa Như Liệt biết được, lúc ở Ngâm Tuyết Giới, chỉ thiếu một chút nữa thôi là Vân Triệt đã xử lý được Hỏa Phá Vân.
“Viêm Thần Giới ta không hề có ý như vậy!” Diễm Vạn Thương nhanh chóng bước tới phía trước, đứng sóng vai cùng với Hỏa Như Liệt. Nhưng trước mặt một đám Thần Đế và Giới Vương thượng vị, hắn lại hoàn toàn không thể chịu nổi áp lực này, lục phủ ngũ tạng co rúm lại, lời nói phía sau cũng nhất thời khó lòng thốt lên.
Ngay khi mọi người đang chú ý đến tình tiết nhỏ đột nhiên xuất hiện này thì một luồng bạch quang đột nhiên bắn tới từ phía sau đám người làm nổ tung bức màn ánh sáng kia.
Hết chương 2027.