Luồng huyền quang màu trắng ấy bùng nổ ra uy thế mạnh mẽ không gì sánh được. Nó chặt đứt tầng tầng lớp lớp không gian như một dòng nước, các Giới Vương thượng vị ở gần đó đều bị đẩy ra xa một cách thô bạo.
“Ma nhân ti tiện… mà cũng xứng làm Đế Vương ư… Ngươi ắt gặp trời tru đất diệt!!”
Trong không gian đứt gãy vang lên một tiếng rít gào chói tai… Rõ ràng đây là giọng nói của một nữ tử, song lại dữ tợn như âm thanh ác quỷ khóc than, mối hận khắc cốt ghi xương ẩn chứa trong đó khiến người ta sởn cả gai ốc.
Lạc Cô Tà!
So với lần xuất hiện gần đây nhất, nàng ta đã trở nên vô cùng già nua trong vỏn vẹn một năm. Mái tóc trắng xóa, quầng mắt thâm đen, đường nét trên khuôn mặt biến dạng đến cực độ.
Nếu như không nhờ luồng khí tức cường đại chỉ thuộc về mình nàng, chắc chắn không một ai có thể liên tưởng nàng ta đến “Tiên Tử Cô Tà” trong quá khứ được.
Không biết nàng ta đã dùng phương pháp quỷ quái gì để che giấu khí tức của mình. Từ đầu đến cuối, không một Giới Vương thượng vị nào ở phía bên dưới nhận ra sự tồn tại của nàng.
Có lẽ bởi vì khoảng cách quá xa, cho nên dường như đến cả đám Thần Đế bên trên Đế Vân Thành cũng không hề phát giác ra được sự xuất hiện của nàng.
Mặc dù diện mạo đã hoàn toàn thay đổi, nhưng sức mạnh của nàng vẫn không gì sánh được. Là một người đã từng đứng đầu vương giới của Đông Vực, một đòn mà nàng có thể bộc phát ra mang theo uy thế hủy diệt cả trời đất.
Với đám Thần Đế xung quanh Vân Triệt, e rằng cho dù hắn ta đứng im không động đậy thì có đến mười Lạc Cô Tà cũng không thể tổn thương đến một sợi tóc nào của hắn.
Có điều bức màn ánh sáng được trải ra từ Đế Vân Thành không thể nào chịu đựng nổi sức mạnh của Lạc Cô Tà.
Mà trong ánh mắt của vạn linh, giây phút bức màn ánh sáng khắc tên của chư giới quy hàng bị phá hủy, chẳng phải nghi ngờ gì khi nó là một sự tổn hại nghiêm trọng đến thiên uy và trấn nhiếp vừa mới được thể hiện của Vân Đế.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá đột ngột, đồng thời còn xảy ra ngay khi sự chú ý của tất cả mọi người bị dẫn dắt tới một hướng khác. Một đám Giới Vương thượng vị định ngăn cản, nhưng lại không kịp ra tay.
Mà lúc này ngay trên Đế Vân Thành, trong ánh mắt ba Diêm Tổ Diêm Ma bỗng chốc hiện lên hắc quang.
Lạc Cô Tà vẫn luôn chờ đợi cơ hội tuyệt vời này, mà bọn họ cũng đã trong tư thế sẵn sàng chờ đợi phát động.
Giây phút nàng ta ra tay, sức mạnh Diêm Ma của ba Diêm Tổ Diêm Ma cũng đồng thời bùng nổ, ba vệt đen kịt như khói mỏng không thể nhìn thấy bằng mắt thường cũng hạ xuống.
Chẳng một ai dám nghi ngờ thực lực của Lạc Cô Tà cả, có điều trước mặt ba Diêm Tổ Diêm Ma, nàng cũng chỉ như một đứa trẻ không chịu nổi một đòn mà thôi.
Nếu như không phải ba vị Diêm Tổ Diêm Ma đã được Ma Hậu căn dặn không được để máu của nàng ta vấy bẩn đại điển thì ba lão quỷ bọn họ cũng chẳng thèm đồng loạt ra tay một cách hèn hạ như thế.
Nơi mà ba tia sức mạnh Diêm Ma lao đến, sức mạnh cường đại phá vỡ thứ nguyên của Lạc Cô Tà bỗng lập tức bị cắn nuốt sạch sẽ, đơn giản như xóa tan một làn khói vậy.
Biến cố đột nhiên xuất hiện, rồi cũng đột nhiên biến mất… Tất cả mọi thứ như chỉ lướt qua trong thoáng chốc, nhanh đến mức ngay cả đám Thần Đế cũng không kịp phản ứng lại.
Lạc Cô Tà trơ mắt nhìn sức mạnh sắp phá hủy bức màn ánh sáng của mình đột nhiên biến mất, gương mặt dữ tợn bỗng chốc đờ ra.
Ba luồng sức mạnh Diêm Ma u ám khiến nàng cảm thấy ngột ngạt bỗng dưng quấn lấy cơ thể nàng, lập tức phong tỏa huyền lực, kinh mạch… Đôi mắt của nàng lập tức hiện lên một tia hắc quang, cả người không thể động đậy. Đừng nói đến việc sử dụng huyền lực, ngay cả ngón tay út của nàng cũng đã mấy đi cảm giác vì sự âm hàn này.
Trong Đế Vân Thành, ngón tay trắng bóc của Mộc Huyền Âm khẽ điểm, một bóng dáng Băng Phượng nhẹ nhàng lóe lên phía trên Lạc Cô Tà.
Ting!
Cùng với một âm thanh khe khẽ vang lên, ánh sáng xanh lam băng giá sâu thẳm lan tràn khắp cơ thể Lạc Cô Tà một cách nhanh chóng, biến nàng ta thành một bức tượng giải phóng ra hàn khí.
Ngay sau đó, bức tượng ấy tan vỡ, từng phiến bụi băng dần bay đi… ánh lên trong từng đôi mắt đang co rụt lại.
Không hề có một vết máu nào.
Mộc Huyền Âm chuyển mắt, đôi môi châu ngọc vang lên giọng nói lạnh như băng: “Xóa sạch bụi bặm từ thể xác của nàng mà không làm ô nhiễm cùng đất này.”
Vù!!
Mộc Huyền Âm vừa dứt lời, một cơn gió hắc ám cùng lúc ập đến, nhanh chóng cuốn bụi băng vừa mới tản ra về phía chân trời xa xôi, mãi cho đến khi nó biến mất khỏi nhận thức của tất cả mọi người.
Không hề để lại gì, ngay cả dấu vết nhỏ nhất.
Bên dưới Đế Vân Thành im ắng.
Lạc Cô Tà - một Thần Chủ cấp chín đỉnh phong, là người từng đứng đầu vương giới của Đông Vực, khống chế tất cả tinh giới thượng vị, uy thế và danh tiếng không ai không biết đến.
Một tồn tại như vậy, chắc chắn việc báo thù của nàng cũng phải cực kỳ đáng sợ và ngoan độc, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng nàng ta lại bị xóa sổ ngay tức khắc…
Hết chương 2028.