Hệt như bóp chết một con châu chấu vừa mới đột nhiên nhảy ra từ bên đường.
Đối với đám Giới Vương thượng vị và huyền giả Thần Giới đang đứng trước hình chiếu, việc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng diệt vong của một cường giả vượt xa bản thân gần trong gang tấc… chắc chắn sẽ tạo thành một đòn trí mạng và trấn nhiếp tuyệt đối.
Đồng thời cũng để cho bọn họ có cái nhìn rõ ràng về Ma Chủ… À không, thực lực của thuộc hạ dưới trướng Vân Đế đã vượt khỏi phạm trù mà bọn họ có thể tưởng tượng đến.
Kết cục của một kẻ mạnh như Lạc Cô Tà… khiến một vài thế lực lẻ tẻ vẫn còn tồn tại ý chí phản kháng, cộng thêm cả ý nghĩ may mắn trong lòng vô số huyền giả, căn bản chỉ là trò cười ngu xuẩn và hèn mọn nhất trên đời này.
Giới Vương Lục Trú của Phúc Thiên Giới dứt khoát hành lễ, huyền khí xuyên thẳng tới yết hầu, cao giọng hét to: “Thần uy của Vân Đế bao trùm trời cao, vạn cổ vô song. Với Vân Đế mà nói, nữ nhân điên khùng Lạc Cô Tà này chỉ là một con kiến nhỏ bé, vậy mà lại dám phản nghịch với Vân Đế. Đó là tội chết không thể dung thứ được nhất thiên hạ này, vạn linh khắp trời đất đều thấy đáng giết!”
“Dưới sự che chở của Vân Đế, từ nay về sau, bọn ta chắc chắn sẽ dốc sức diệt trừ loại yêu tà này, tránh việc những con kiến nhỏ bé đáng khinh làm Vân Đế mất hứng.”
Tiếng thét của Lục Trú đột nhiên đánh thức một đám Giới Vương thượng vị vẫn còn đang kinh hồn bạt vía. Bọn họ cũng hoang mang hành lễ, mồm năm miệng mười hô hào tuyên thệ trung thành, nhưng chấn động trong nội tâm họ mãi một lúc lâu cũng không tài nào biến mất được.
Lạc Cô Tà cược một phen báo thù được ăn cả ngã về không, thế nhưng nàng chẳng những không tạo thành chút thương tích nào cho Vân Triệt, trái lại còn bị Trì Vũ Dao mượn sức để lập uy. Cái chết trong nháy mắt không để lại chút giấu vết ấy của nàng ta là sự uy hiếp đơn giản mà trực tiếp nhất đánh vào nơi sâu thẳm trong linh hồn của mỗi người.
Giữa đám đông, Hỏa Như Liệt, Viêm Tuyệt Hải, Diễm Vạn Thương đều thở phào một hơi.
Sự chú ý đã hoàn toàn được chuyển dời, không còn ai quan tâm đến chuyện của Viêm Thần Giới nữa.
Nhưng nội tâm vừa mới được thả lỏng vài giây ngắn ngủi thì đã lại trở nên vô cùng kiềm nén.
Trong con mắt của vô số thế nhân, tinh giới thượng vị là một tồn tại cao cao không thể nào chạm tới.
Nhưng trong mắt Vân Triệt, nó chỉ xứng biến thành một nơi hèn mọn.
Hỏa Phá Vân với tư cách là Giới Vương của Viêm Thần Giới, hắn không thể không biết sự ngoan cố của bản thân… thậm chí nói trắng ra là sự ngu ngốc, sẽ đem đến hậu quả như thế nào.
Nhưng…
Kẻ nào kẻ nấy dưới Đế Vân Thành đều sợ hãi đến biến sắc, song bên trên Đế Vân Thành vẫn lạnh lẽo như thế, dường như đến cả không khí cũng không dao động dù chỉ một chút.
Kỳ Thiên Lý dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Vân Triệt một cái, tiếp đó lại cẩn thận chạm mắt với Ma Hậu, cuối cùng mới đứng lên, tiếp tục dùng giọng nói của một vị Thần Đế dõng dạc đọc bản tuyên cáo với cả Thần Giới:
“…Sắc lập Trì Vũ Dao là Đế Hậu, sở hữu quyền khống chế bốn vực, điều động vạn vật, nắm trong tay quyền sinh sát của vạn linh, phản nghịch Đế Hậu giống như là phản nghịch Đại Đế!”
Trong lịch sử của Thần Giới, bất kể là Quân Hậu, Đế Hậu, hoặc là quản lý hậu cung, hoặc là mẫu nghi thiên hạ, nhưng bọn họ đều không có quyền can dự vào triều chính, không có quyền tham gia vào các sự kiện trọng đại.
Mà Đế Hậu của Vân Đế, lại có trong tay quyền lực ngang bằng hắn!
“…Sắc phong Ma Nữ Kiếp Tâm, Ma Nữ Kiếp Linh, Ma Nữ Dạ Ly, Ma Nữ Yêu Điệp, Ma Nữ Thanh Huỳnh, Ma Nữ Lam Đình, Ma Nữ Họa Cẩm, Ma Nữ Ngọc Vũ và Ma Nữ Thiền Y là phi tử bầu bạn bên Đế Hậu, phụ tá Đế Hậu cùng hầu hạ Đại Đế.”
“Sắc phong Thiên Lang Tinh Thần Tinh Vũ là ‘Tinh Phi’, ban ở Thái Tinh Cung…”
“Sắc phong Phạm Thiên Thần Đế Vân Thiên Ảnh là ‘Ảnh Phi’, ban ở Ỷ Ảnh Cung…”
“Sắc phong Mị Âm Thần Nữ Thủy Mị Âm là ‘Âm Phi’, ban ở Thải Âm Cung…”
“Sắc phong Thanh Long Đế Thanh Tước là ‘Thanh Phi’, ban ở Thanh Long Cung…”
“Sắc phong Thương Lan Thần Đế Thương Xu Hòa là ‘Hòa Phi’, ban ở Xu Hòa Cung…”
Ma Nữ, Tinh Thần, Thần Nữ, Thần Đế… E rằng mỗi một cái tên đều là những ngôi sao trên trời mà không một Thần Chủ nào dám hy vọng xa vời, thế nhưng bọn họ lại đều là phi tần của Đại Đế.
“Sắc phong Giới Vương Ngâm Tuyết Giới Mộc Huyền Âm là ‘Băng Phi’, ban ở Băng Phượng Cung…”
Sau khi lời tuyên cáo này vừa dứt, hầu hết các Giới Vương thượng vị dưới Đế Vân Thành đều kinh ngạc nhìn lên, song không một ai dám nói gì.
Mà cõi Ngâm Tuyết Giới vốn đã tĩnh lặng, giờ đây ngay cả hô hấp của mọi người cũng đều như đã bị đóng băng hoàn toàn.
Cùng với đó, từng đôi đồng tử lạnh lẽo không thể khống chế được mà mở to, vô số khuôn miệng như thể bị va vào nền tuyết không thể nào khép lại được.
Hết chương 2029.