Chuyện Mộc Huyền Âm là sư tôn của Vân Triệt, người đời ai ai cũng biết.
Bên ngoài Lam Cực Tinh năm đó, Mộc Huyền Âm đã chết vì bảo vệ Vân Triệt… Thậm chí còn không màng hậu quả kéo cả Ngâm Tuyết Giới cùng chôn vùi theo.
Với những người từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy mà nói, có lẽ từ đó trở đi, bọn họ khó lòng mà nhận định được rằng đây chỉ là một mối quan hệ sư đồ đơn thuần.
Tất cả những người có mặt dưới Đế Vân Thành đều kinh ngạc, song dưới áp lực đè nén nặng nề ấy, không một ai trong số bọn họ dám thốt ra âm thanh kỳ lạ gì… Giờ đây, vạn giới chư thiên, vạn linh thế gian đều ở dưới chân Vân Triệt, tất cả quy tắc đều do hắn định đoạt lại, đừng nói đến việc chỉ là quan hệ sư đồ, cho dù là vượt qua luân thường đạo lý thì cũng không có kẻ nào dám hé răng nửa lời.
Những người có phản ứng lớn nhất, chắc chắn phải là Băng Hoàng Thần Tông.
Năm đó, chính bọn họ là những người đích thân tham gia và tận mắt chứng kiến nghi thức bái sư của Vân Triệt.
“Quả nhiên.” Mộc Thản Chi thở dài nói. Giờ đây liên tưởng đến những dị trạng năm đó của Mộc Huyền Âm, mọi thứ bỗng trở thành một lẽ tất nhiên.
Mộc Hoán Chi nghiến răng nghiến lợi một phen: “Cái tên tiểu tử Vân Triệt này, đúng là một kẻ cầm… ưm ưm ưm!”
Mộc Thản Chi dùng bàn tay lạnh như băng bịt lấy miệng Mộc Hoán Chi: “Đó là Vân Triệt và tông chủ đó! Ngươi muốn chết đấy à!”
Mộc Hoán Chi kéo bàn tay của Mộc Thản Chi ra, gương mặt tràn đầy phẫn nộ: “Chẳng phải ai nấy đều nói tông chủ của Băng Hoàng Phong Thần Điển chuyên tâm tu luyện, cảm xúc bị đóng băng rồi ư, vậy giờ sao lại…”
“Dừng!” Mộc Thản Chi bĩu môi: “Sao ngươi không nói đến nha đầu Phi Tuyết của nhà ngươi ấy.”
“…” Mộc Hoán Chi lập tức cạn lời.
Trên Đế Vân Thành, Mộc Băng Vân lo lắng khẽ liếc nhìn tỷ tỷ của mình một cái… Mặc dù xung quanh đây im lặng, song nàng vẫn có thể nghe thấy rõ âm thanh linh hồn chấn động của các Giới Vương phía dưới. Thế nhưng, đôi mắt Mộc Huyền Âm vẫn phẳng lặng như một hồ nước băng giá, đến cả những phiến bụi băng lơ lửng xung quanh cơ thể nàng cũng không mảy may xao động chút nào.
Đến cả sống chết cũng đã từng trải qua, giữa nàng và Vân Triệt đã không còn rào cản gì cần phải vượt qua nữa rồi.
Ánh mắt của thế nhân, căn bản chẳng còn đủ tư cách để lay động tâm hồn nàng.
Đế âm của Kỳ Thiên Lý vẫn tiếp tục:
“… Thiết lập ‘Duy Tự Thự’ ở tất cả các tinh giới thượng vị, tinh giới trung vị, tinh giới hạ vị khắp bốn Thần Vực để kiểm soát và duy trì trật tự của chư giới.”
“Phong Thương Thích Thiên làm tổng thống lĩnh Duy Tự Thự, chỉ huy duy tự giả của Thần Giới… Phó thống lĩnh của bốn Thần Vực lần lượt là: Thái thượng Giới Vương Thủy Thiên Hành của Lưu Quang Giới Đông Vực; Thanh Nhược của Thanh Long Thần Thị Tây Vực; Thương Thích Thiên kiêm giữ chức của Nam Vực; Hầu Phi Ngọc Vũ của Bắc Vực…”
“Duy tự giả trực thuộc quyền hành của Vấn Đế và Đế Hậu, không chịu sự kiểm soát của bất kỳ ai. Các Giới Vương của vương giới và duy tự giả phải giám sát lẫn nhau, nếu duy tự giả phản nghịch, tội tăng thêm một bậc!”
Khắp chốn Thần Giới đều lặng im không một tiếng động. Sự tồn tại của “Duy Tự Thự” và “duy tự giả” khiến cho nội tâm của các huyền giả… đặc biệt là các thượng vị giả như nặng đến ngàn cân.
Mặc dù Kỳ Thiên Lý chỉ thuật lại vỏn vẹn mấy lời, song nó lại lan tỏa rộng khắp thế gian dưới chân Vân Đế, cuối cùng kéo dài đến cả duy tự giả của các tinh giới hạ vị. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, trong một thời gian rất ngắn nữa thôi, mọi ngóc ngách khắp Thần Giới đều sẽ được kiểm soát bởi bàn tay của Vân Đế.
Sau đó, từng quy tắc một được tuyên cáo ngay tại nơi đây:
“… Huyền lực hắc ám cũng là một nhánh của huyền lực, không phân biệt thiện ác cao thấp. Không được phép phân biệt đối xử, trục xuất hay làm tổn hại đến huyền giả hắc ám… Huyền giả hắc ám cũng phải buông xuôi oán niệm, nếu như vô cớ làm tổn hại đến tộc khác thì coi như là cùng một tội.”
Sợi dây kéo căng trong trong tim mỗi người mới nãy, giờ đây bỗng chốc thả lỏng theo quy định được tuyên cáo khắp thiên hạ này.
Vân Triệt bị ba vực phản bội, song hắn lại dẫn theo Bắc Vực uy thế trở về… Chẳng còn gì phải khi ngờ nữa, chắc chắn mối lo lắng và khiếp đảm nhất của huyền giả ba vực là Vân Triệt, cộng thêm cảm sự báo thù của Bắc Thần Vực.
Đặc biệt là những huyền giả Bắc Vực, họ đã bị nhốt trong cái lồng giam ấy suốt trăm vạn năm, chắc hẳn thứ đọng lại trong bọn họ chính là oán hận của ngần ấy thời gian. Mà với tư cách là một kẻ thắng lợi, Vân Triệt chỉ cần dùng một câu nói, địa vị của bọn họ sẽ vượt lên trên cả ca bả vực; mà với tư cách là một kẻ bị buộc phải thần phục, bọn chúng phải chấp nhận bị dẫm đạp… hệt như sự áp bức của bọn chúng với huyền giả Bắc Vực xuyên suốt trăm vạn năm vậy.
Nhưng một Ma Chủ tàn bạo lại ban cho bọn họ một địa vị bình đẳng, thậm chí còn chủ động đè nén tâm tư muốn báo thù của huyền giả Bắc Vực.
Mỗi thù hằn đã tích tụ suốt trăm vạn năm ấy, bọn họ hoàn toàn không thể nói buông là buông được… Trừ khi là do Ma Chủ nghịch chuyển vận mệnh dẫn dắt bọn họ phá tan chiếc lồng giam ấy đề nghị.
Ngoài sự phấn khích trong lòng ra, bọn họ không khỏi sinh ra chút cảm kích không thể kiểm soát được. Cùng với đó, việc thiết lập duy tự giả cũng bỗng chốc không còn khó chấp nhận như vậy nữa.
“… Khuyến khích việc huyền giả ba vực kết hôn với huyền giả Bắc Vực… Hai bên cùng vui vẻ, nếu kẻ nào ngăn cản thì coi như là tội nặng!”
Hết chương 2030.