…
“Mộc Linh là linh hồn thuần khiết và tinh khiết nhất thế gian này, sự tồn tại của bọn họ chính là món quà của các vị Thần Sáng Thế viễn cổ. Giết hại Mộc Linh là hành vi tội ác không thể dung thứ trong trời đất này! Bất kể ai phạm phải thì đều là tội chết! Đồng thời còn kéo theo cả tông môn và bộ tộc… Nếu Thần Đế phạm tội cũng sẽ bị giết chết!”
“Nếu như Mộc Linh gặp họa trong vùng thuộc địa, dưới có Vực Chủ, trên có Giới Vương, đều mắc trọng tội!”
Những lệnh cấm liên quan đến Mộc Linh này khiến người ta kinh hãi đến sởn cả tóc gáy.
Thần Đế phạm tội sẽ bị giết chết; thuộc địa phạm tội sẽ truy cứu trách nhiệm lên Giới Vương… Điều luật này đâu chỉ nghiêm khắc, nó còn đạt đến cảnh giới tàn khốc đến khó lòng tin được rồi ấy chứ.
Trước đây, Thần Giới cũng đã có lệnh cấm săn giết Mộc Linh. Tuy nhiên, vận mệnh của tộc Mộc Linh như thế nào, Vân Triệt đã thấy quá rõ…
Huyết mạch duy nhất còn sót lại của vương tộc Mộc Linh là Hòa Lâm và Hòa Lăng… Người trước đã cứu lấy tính mạng hắn, cuối cùng để lại một giọt nước mắt vĩnh hằng trong lòng hắn. Người sau cam chịu hóa thành Độc Linh đi theo hắn cả đời, bầu bạn với hắn từ Thần Tử đến vực sâu, từ vực sâu đến tận trời xanh…
Việc hắn báo đáp Mộc Linh thế nào, che chở Mộc Linh ra sao, chắc hẳn điều ấy cũng không hề quá thiên vị.
…
“… Là huyền giả của Thần Giới, không được phép dùng tu vi Thần Đạo của bản thân để ức hiếp hạ giới. Bất kỳ tông môn hay huyền giả nào, mỗi khi đến hạ giới, một tinh cầu hay một tinh giới khác thì đều phải báo cáo lý do cho Duy Tự Thự.”
“Lập Phần Đạo Khải làm tân Đế của Phần Nguyệt Thần Giới… Lập Diêm Vũ làm tân Đế của Diêm Ma Giới, cai quản Diêm Ma Giới và chư giới dưới quyền… Truy phong Diêm Thiên Hưu làm Ma Liệt Diêm Đế, được đặt linh vị tại Ma Liệt Đại Điện trên Đế Vân Thành, hậu thế trăm đời tiếp nhận vị trí Đại Đế sẽ được bảo vệ, nếu như phạm trọng tội sẽ được miễn tội chết.”
…
Qua giọng điệu Thần Đế của Kỳ Lân Đế, từng mệnh lệnh của một vị Đế Vương lần lượt truyền tới tai của chúng sinh khắp bốn Thần Vực.
Bắc Thần Vực, Đông Khư Giới, Đông Hàn Quốc.
Đông Hàn Quốc vốn là một đất nước nhỏ bé không có gì nổi bật ở Đông Khư Giới. Mấy năm gần đây, sức mạnh của quốc gia này không có gì thay đổi, nhưng địa vị lại đột nhiên tăng lên đến mức kinh người.
Dần dà, không một ai ở Bắc Thần Vực không biết, khi Ma Chủ đặt chân đến Bắc Thần Vực, hắn từng dừng chân ở Đông Hàn Quốc trong một khoảng thời gian ngắn.
Thậm chí còn có tin đồn rằng, hắn đã từng lâm hạnh công chúa Đông Phương Hàn Vi của Đông Hàn Quốc.
Giờ đây, năm giới U Khư, thậm chí là gần như tất cả tinh giới thượng vị, trung vị xung quanh đó, không ai không biết đến cái tên Đông Hàn Quốc.
Đặc biệt là mấy tháng gần đây, không biết bao nhiêu cường giả đã đến thăm Đông Hàn Quốc, mà trong đó cũng chẳng thiếu bá chủ của một phương hay thậm chí là cả nhân vật lớn như Giới Vương. Đối mặt với một đất nước nhỏ bé chưa từng được nghe nói tới, song ai nấy đều mang theo quà cáp đến tặng, lễ nghĩa cứ phải gọi là có thừa. Đặc biệt là với Đông Phương Hàn Vi, mọi người đều khom lưng uốn gối, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn thẳng.
Đây là sự tôn nghiêm chưa từng có trong lịch sử của Đông Hàn Quốc, đồng thời cũng là sự tôn nghiêm mà trước giờ bọn họ không dám tưởng tượng.
Đế âm của Kỳ Lân Đế văng vẳng bên tai, nhưng hình ảnh lại cố định trên người Vân Triệt. Cùng với từng mệnh lệnh được ban bố, sắc trời cũng bắt đầu tối xuống, dường như buổi đại điển phong Đế khác xa với lễ nghi truyền thống này cũng dần đến hồi kết.
Đông Phương Hàn Vi dõi mắt nhìn hình ảnh phía cao cao, bàn tay khẽ siết lại trước ngực, ánh mắt như nước như sương, như lưu luyến không rời.
Đông Phương Quốc Chủ lặng lẽ bước tới gần. Hắn thờ ơ đảo mắt, nói: “Đi đi, đi khỏi nơi đây, đi tới Nam Thần Vực. Dù rằng điều ấy xa vời không thể chạm tới, nhưng chí ít ngươi cũng đã có dũng khí tiến lên một bước. Ta không hề hy vọng việc cuối cùng Bắc Thần Vực thoát khỏi chiếc lồng giam lại khiến cho con gái của ta hãm sâu vào trong một chiếc lồng giam khác.”
“…”
Không khí bỗng im ắng lại thật lâu.
Đế Hậu, Thần Đế, Thần Nữ… đến cả Ma Nữ cao quý cũng chỉ là thê thiếp của hắn.
Đông Phương Hàn Vi khép mắt lại, khẽ lắc đầu. Nàng không hề nói gì, chỉ có đôi bàn tay ngọc ngà trước lồng ngực ấy siết chặt thêm. Giữa những ngón tay nhỏ nhắn ấy, người ta có thể lờ mờ thấy được một mảnh ngọc khấu trắng tinh.
Cuối cùng, nàng vẫn không hề bước tiếp.
Từ sau khi Vân Triệt rời khỏi năm giới U Khư, hắn chưa từng quay lại Đông Khư Giới… cũng càng chưa từng quay lại Đông Hàn Quốc.
Nhiều năm về sau, Đông Phương Hàn Vi nghiễm nhiên thừa kế ngôi vương, trở thành Đông Hàn Quốc Chủ. Sau quá trình chăm lo cai trị, tập trung tinh thần, mượn nhờ phần uy còn sót lại của Vân Triệt để xây dựng Đông Hàn Quốc từ một quốc gia nhỏ bé trở thành một cường quốc hùng mạnh một phương.
Mà nàng cả đời nguyện không gả, mãi cho đến lúc thọ cạn, nàng vẫn cô đơn một thân một mình.
Song tất cả con dân của Đông Hàn Quốc đều biết, trên cổ Quốc Chủ luôn đeo một mảnh ngọc khấu màu trắng tinh. Chất ngọc tuy bình thường, không hề xứng với thân phận Quốc Chủ của nàng, nhưng trước giờ nàng chưa từng để nó rời xa mình, bất kể là vào tháng nào năm nào, nơi nào hoàn cảnh nào.
Nhiều năm sau, nàng lâm chung. Giây phút hơi thở nàng biến mất, ngọc khấu cũng theo đó mà vỡ tan. Bên trong đó chỉ có duy nhất một sợi tóc dài màu đen…
…
Niên hiệu mới, quy tắc mới, Đế Vương vô thượng chân chính đầu tiên trong lịch sử của Thần Giới.
Giờ đây, ánh mắt sắc lạnh ngạo nghễ giữa trời đất của Vân Triệt đã ghim sâu vào trong linh hồn của tất cả huyền giả khắp Thần Giới, mà khi hình chiếu dần dần mờ nhạt, đại điển lần này… nói chính xác hơn là thời điểm chiếu cáo Đại Đế hạ màn, mọi người mới bắt đầu nhận ra rằng, những tinh giới mà bọn họ sinh sống đã tồn tại Duy Tự Thự từ rất lâu rồi.
Bên cạnh bọn họ cũng đã có sự tồn tại của duy tự giả từ sớm.
Hết chương 2031.