Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1940 - Chương 2032. Nóng Lòng Về Nhà (3)

Chương 2032. Nóng lòng về nhà (3)
Chương 2032. Nóng lòng về nhà (3)

Không một ai dám phán đoán “nanh vuốt” của Vân Đế đã vươn xa tới đâu. Bọn họ chỉ biết rằng, từ ngày hôm nay trở đi, họ phải ghi nhớ tất cả các quy tắc của một Thần Giới mới được sinh ra… Bởi vì đó là những quy tắc sinh tồn cơ bản nhất.

Thật ra, đến cả bản thân Vân Triệt cũng không rõ “nanh vuốt” của mình đã trải rộng đến mức nào. Tất cả mọi thứ đều do Trì Vũ Dao thao túng. Mà ngay cả khi Trì Vũ Dao có khả thăng thông thiên đạt địa thì cũng không thể hoàn toàn khống chế toàn bộ tinh giới của ba Thần Vực như một mạng lưới khổng lồ trong vỏn vẹn vài năm ngắn ngủi được.

Có điều, việc các tinh giới lớn mạnh để lộ ra vẻ “không để tâm” cũng đủ để khiến cho ba Thần Vực vốn gánh chịu áp lực hắc ám nặng nề, nay lại càng thêm một tầng sức ép ngàn cân khác.

Cùng với từng bước lớn mạnh của đội ngũ duy tự giả, giây phút tấm lưới khổng lồ kia thành hình, Thần Giới đã hoàn toàn nằm trong quyền khống chế của Vân Triệt và Trì Vũ Dao một cách triệt để.

Với Vân Triệt mà nói, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Lam Cực Tinh gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa.

Mà với Trì Vũ Dao, nàng cũng sẽ không cho phép trên đời này tồn tại một kẻ nào uy hiếp đến Vân Triệt… Cho dù là một khả năng nhỏ nhất.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, từ nay về sau, khi những thiên tài hay những người có khả năng tỏa sáng được sinh ra ở bốn phương Thần Vực, chúng đều sẽ lọt vào tầm ngắm của Trì Vũ Dao.

Nghi thức phong Đế của Vân Triệt không hề có lễ ăn mừng, nhưng sau khi các Giới Vương trở về vương giới của mình, một vài tinh giới bắt đầu ăn mừng và đại xá, mở tiệc hoành tráng như thể không chỉ có mỗi Bắc Thần Vực chào đón một cuộc đời mới.

Một phương đã như vậy, các tinh giới khác sao dám tụt lại phía sau… Nhất thời, vạn giới cả ba Thần Vực đều ăn mừng, nơi này còn khoa trương hơn cả nơi kia, thanh thế lớn đến mức chỉ sợ thiên hạ không biết.

Cái danh cứu thế của Vân Triệt được ca ngợi không ngớt ở khắp các tinh giới, mà những vương giới đã bị hủy diệt kia đều trở thành những tội giới gây họa cho thế gian. Đồng thời Trụ Thiên Thần Giới từng được vạn linh kính ngưỡng, giờ đây cũng trở thành tội nhân lớn nhất đương thời của Thần Giới, rồi đến cả Long Hoàng từng ngạo nghễ đứng đầu thiên hạ cũng trở thành một con ác long bị Vân Đế trừng phạt, bị chư giới phỉ nhổ.

Sóng gió có thể tạo ra những thay đổi đáng kinh ngạc trong vỏn vẹn một thời gian ngắn ngủi… Khó mà tưởng tượng được rằng, trong biên niên sử của Thần Giới biết bao năm sau lại có thể ghi chép được một đoạn lịch sử như vậy.

Nhưng tất cả những thứ đó đều không phải mối quan tâm của Vân Triệt.

Trên Đế Vân Thành, giây phút bóng dáng hắn đè nén uy phong của bậc Đế Vương vô song xuống cả Thần Giới, ánh mắt lạnh lẽo của hắn vẫn luôn nhìn về phương hướng của Lam Cực Tinh.

Mau kết thúc đi… Tất cả, cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi.

Di nguyện của Tà Thần… Sứ mệnh của ta… Tất cả căn nguyên tai họa, tất cả tai ương, đều đã kết thúc rồi.

Cách ngày sinh nhật tuổi hai mươi của Vân Vô Tâm, vẫn còn ba ngày.

Hắn chỉ một lòng muốn về nhà.

Lam Cực Tinh, đại lục Thiên Huyền, Thần Hoàng Đế Quốc.

Trong khu vực cấm địa Thần Hoàng không một ai có thể vào được, một kết giới khổng lồ màu đỏ thẫm đã được mở ra.

Thứ đang cuồn cuộn cháy rực bên trong kết giới chính là ngọn lửa Phượng Hoàng đủ để thiêu rụi cả Thần Hoàng Đế Quốc. Tuy rằng ngọn lửa ấy đã được ngăn cách bởi một lớp kết giới, xong nó vẫn ánh sắc đỏ lên nền trời xanh hệt như bị nhuộm thành màu máu.

Ầm ầm!

Ngọn lửa ấy giao hòa rồi nổ tung, tiếp theo là một tiếng phượng gáy đinh tai nhức óc vang lên, sau đó biển lửa sôi trào dữ dội. Một vệt viêm quang bỗng nhiên bay ra xa, cùng với đó là ngọn lửa cháy rực trên cơ thể cũng nhanh chóng lụi tàn, hiện lên bóng dáng của một thiếu nữ yểu điệu thướt tha.

Phía trước nàng, ánh lửa Phượng Hoàng đã tắt, trong ấy hiện ra bóng dáng của một nữ tử tuyệt mỹ như tiên giáng trần. Y phục trên người nàng ta đỏ thẫm, ngọn lửa cháy hừng hực trên đôi bàn tay trắng như tuyết của nàng cũng chầm chậm tan biến, khóe môi nàng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười mờ nhạt song lại có thể khiến chúng sinh điên đảo: “Tốt lắm. Vô Tâm, sau khi tâm cảnh ngươi chuyển biến, trong nửa năm qua, Phượng Hoàng Tụng Thế Điển đã tiến cảnh thần tốc, cứ đà này, chẳng bao lâu nữa ta sẽ chẳng còn gì để dạy cho ngươi.”

Vừa dứt lời, muội than lại bùng cháy. Rõ ràng Vân Vô Tâm đã gần cạn kiệt hết huyền lực, nhưng viêm quang Phượng Hoàng trên cơ thể nàng vẫn cố chấp nhen nhóm lên: “Sư phụ, ta… vẫn có thể tiếp tục.”

Nụ cười nhạt trên gương mặt Phượng Tuyết Nhi bỗng biến mất, nàng khẽ nói: “Gần đây ngươi liều mạng đến như vậy là vì muốn tới Thần Giới tìm phụ thân của ngươi sao?”

“Không!” Vân Vô Tâm siết chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta chỉ muốn… sau khi hắn trở về… có thể dùng hết sức đánh hắn một trận… càng đau càng tốt!”

Phượng Tuyết Nhi lắc đầu, cơ thể nàng khẽ di chuyển, bước đến trước người Vân Vô Tâm. Nàng cười như không cười nói: “Vô Tâm, giây phút nhìn thấy hắn, chắc chắc ngươi kích động còn chẳng kịp, làm sao nỡ đánh hắn cơ chứ. Dù gì ngươi cũng đã quyết định ngoan ngoãn đợi hắn trở về, vậy thì đừng tự làm khó bản thân như vậy nữa. Dù sao ngày một cũng là sinh nhật tuổi hai mươi của ngươi. Nếu như ngươi không cẩn thận để mình bị thương, vậy thì nhiều người sẽ đau lòng lắm đó.”

“Hứ!” Vân Vô Tâm cụp mắt, khẽ cắn môi: “Hắn cũng chẳng thấy… thì sao có thể đau lòng được chứ.”

Phượng Tuyết Nhi: “…”

“Sư phụ,” Vân Vô Tâm ngẩng đầu lên, đột nhiên khẽ hỏi: “Năm năm rồi, hắn vẫn không hề quay trở về. Ngươi… ngươi thật sự… không hận hắn sao?”

“Không hận.”

Câu trả lời mà Vân Vô Tâm nhận được không hề có chút do dự nào… Hai từ nhẹ nhàng ấy chỉ chứa đựng nỗi lo lắng sâu sắc, không hề có chút trách móc nào.

“Một chút… cũng không sao?” Vân Vô Tâm khẽ thì thào.

“Một chút cũng không.”

Lời đáp lại của Phượng Tuyết Nhi vẫn rất bình tĩnh và dịu dàng hệt như trước đó, nàng ấy từ tốn nói: “Bởi vì ta có thể chắc chắn một điều rằng, đừng nói là chỉ năm năm, dù là trăm năm, nghìn năm… nếu hắn vẫn không quay về, vậy thì chỉ có một lý do, là hắn bị vướng mắc bởi một việc bất đắc dĩ nào đó, không muốn kéo chúng ta xuống nước cùng.”
Hết chương 2032.
Bình Luận (0)
Comment