Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1941 - Chương 2033. Lam Cực Tuyết Tâm

Chương 2033. Lam Cực Tuyết Tâm
Chương 2033. Lam Cực Tuyết Tâm

Vân Vô Tâm ngẩn người, sau đó thì thào: “Nương cũng như vậy, sư phụ cũng như vậy… Chỉ cần liên quan đến phụ thân, các ngươi… tại sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy chứ.”

Phượng Tuyết Nhi khẽ cười lắc đầu, nói: “Hắn từng vì ta mà không tiếc thân mình hãm sâu vào trong Thái Cổ Huyền Châu… Trong bí cảnh thí luyện Long Thần năm ấy, xuyên suốt quãng thời gian dằng dặc mấy tháng, mỗi bước đi đều là một bước sinh tử, nhưng ngay cả khi chỉ còn cách cái chết nửa bước, hắn vẫn không muốn buông tay mẫu thân của ngươi.”

“Yêu, hận, ân, oán trên thế gian này đều có lý do của nó cả. Phụ thân ngươi là người thế nào, ta và mẫu thân ngươi đã hiểu quá rõ. Ngươi nói bọn ta ngốc nghếch, thật ra ở rất nhiều phương diện, phụ thân ngươi mới là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời này… Cho nên cũng mới có nhiều nữ tử cam tâm tình nguyện trao trái tim cả một đời cho hắn như thế đấy.”

“…” Trong lúc khẽ nói, tầm mắt của Phượng Tuyết Nhi bỗng nhiên nhòe đi, đôi mắt phượng xinh đẹp nhanh chóng hiện lên làn hơi nước mờ mờ ảo ảo như mộng cảnh.

“Sư phụ?” Nhận thấy khí tức của sư phụ đột nhiên hơi hỗn loạn, Vân Vô Tâm bỗng kinh ngạc nhìn lên: “Ngươi… ngươi đang lo lắng cho hắn sao?”

Phượng Tuyết Nhi vô thức vươn tay bắt lấy cổ tay trắng ngần của Vân Vô Tâm như thể đang tìm kiếm một chỗ dựa chân thực trong lúc mơ màng.

“Vô Tâm, sinh nhật tuổi hai mươi của ngươi… nhất định sẽ nhận được món quà tốt nhất.”

“Chỉ cần là món quà sư phụ tặng, bất kể là thứ gì, ta đều sẽ…”

Tiếng ngâm khẽ bên tai bỗng im bặt, khí tức mất khống chế mang theo làn váy đỏ thẫm của Phượng Tuyết Nhi lướt qua má nàng.

Giờ phút này, linh hồn nàng đột nhiên chấn động, dường như cơ thể nàng còn quay lại trước khi ý niệm của nàng kịp bật ra.

Tầng kết giới Phượng Hoàng ngăn cách lấy tất cả, không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một bóng người.

Vẫn y phục màu trắng, vẫn mái tóc đen như đêm, vẫn đôi mày sắc như kiếm, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt ấy dường như có thể chảy thẳng vào trong tim, khóe miệng cũng hiện ý cười thích thú nhàn nhạt mỗi khi đối diện với nàng.

Tất cả mọi thứ vẫn giống hệt như trong ký ức, giống hệt như năm đó, như thể mới chỉ cách biệt một ngày hôm qua.

Đôi chân Vân Triệt đang thật sự đạp lên trên nền đất của Lam Cực Tinh, trong tầm mắt hắn là hình bóng Phượng Tuyết Nhi và Vân Vô Tâm gần trong gang tấc. Tuy rằng hắn sớm đã thầm tự mình tưởng tượng giờ khắc hội ngộ này vô số lần, nhưng giờ đây linh hồn hắn vẫn chấn động, trái tim vẫn đập mãnh liệt như thể sẽ mất khống chế bất cứ lúc nào.

Hắn chầm chậm vươn hai tay, đôi môi khẽ mấp máy: “Tuyết Nhi, Vô Tâm… Ta trở về rồi đây.”

“…” Vân Vô Tâm sững sờ, toàn thân cứng nhắc, không có bất kỳ phản ứng nào.

Phượng Tuyết Nhi bước tới phía trước, song chỉ dừng lại ở nơi đó. Đôi tay trắng như tuyết của nàng ấn lên bả vai đang run rẩy của Vân Vô Tâm, khẽ đẩy một cái.

Làn gió ấm áp thổi qua khẽ đẩy Vân Vô Tâm vẫn đang đờ đẫn về phía trước, nặng nề nhào vào lồng ngực của Vân Triệt.

Vân Triệt siết chặt vòng tay ôm lấy Vân Vô Tâm trong lồng ngực mình… Giờ phút này, dường như dòng nước ấm áp khắp thế gian đang tuôn trào vào trong cơ thể hắn không chút do dự.

Tất cả những đau đớn và tàn khốc mà hắn đã phải trải qua trong suốt mấy năm nay đều đã được hơi ấm hòa tan thành mây khói.

Một hơi thở… hai hơi thở… Vân Vô Tâm đột nhiên bắt đầu giãy dụa, hai nắm tay của nàng vung vẩy loạn xạ, đồng thời trong miệng cũng kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào hỗn loạn.

Đôi tay Vân Triệt vẫn dịu dàng và kiên quyết ôm chặt lấy nàng, dù cho nàng giãy dụa thế nào, nhưng đều không thể thoát ra khỏi lồng ngực của hắn.

Cuối cùng, sức giãy dụa của Vân Vô Tâm càng ngày càng yếu, hai tay nàng dừng lại trước eo Vân Triệt, đầu dựa vào trước ngực hắn, từng tiếng nấc nghẹn ngào hỗn loạn bỗng chốc hóa thành từng tiếng khóc nức nở không tài nào kìm nén lại được.

Mà tất cả cảm xúc dồn nén suốt bao năm nay của nàng đều bị thổi bùng lên cùng với tiếng khóc này. Nàng không còn sức để giãy dụa nữa, cả cơ thể hoàn toàn dựa vào lồng ngực của phụ thân, mặc sức gào khóc tu tu.

Nỗi niềm lo lắng, thấp thỏm, sợ hãi, oán trách… suốt năm năm nay của nàng đều hóa thành từng hạt lưu ly châu ngọc không ngừng rơi xuống, nhanh chóng thấm ướt lồng ngực Vân Triệt.

Vân Vô Tâm của ngày hôm nay đã sớm không phải thiếu nữ tính tình trẻ con như năm đó nữa. Là đứa con gái duy nhất của Vân Triệt, đồng thời còn sở hữu tu vi Thần Đạo, chẳng có gì phải nghi ngờ khi nàng có được địa vị chí cao vô thượng tại Lam Cực Tinh, được vạn linh ngửa mặt trông lên và kính sợ.

Nhưng khi ở trước mặt phụ thân, dường như nàng bỗng chốc trở thành cô nhóc của năm đó, khóc nức nở đến thiên hôn địa ám.

Phượng Tuyết Nhi chậm rãi bước tới, nàng nhu tình ngắm nhìn gương mặt của Vân Triệt… Cuối cùng dừng lại trên đôi mắt của hắn.

Cách biệt năm năm trời, dường như hắn chẳng hề thay đổi chút nào.

Nhưng…

Đôi mắt của hắn đã từng giống như những đêm đầy sao mênh mông, đã đừng sâu thẳm và thần bí khiến nàng thấy hiếu kỳ và trầm mê. Mà giờ đây, đôi mắt đen láy ấy của hắn vẫn tĩnh lặng hệt như lỗ đen trên nền trời sao vô cùng vô tận, chỉ cần một ý niệm thôi, nó cũng có thể hút hồn vạn linh khắp thế gian.

Trái tim nàng chợt nhói đau… Nàng không tài nào tưởng tượng nổi, trong năm năm qua, rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì mà lại có thể khiến bản thân thay đổi một cách chóng mặt trong khoảng thời gian ngắn như thế.

Trong lúc nàng đang thẫn thờ, một bàn tay đã nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn nà của nàng. Bỗng chốc bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt của hắn mang theo vẻ dịu dàng và vô cùng áy náy: “Tuyết Nhi, mấy năm này… lại để các ngươi nhọc lòng rồi.”

Phượng Tuyết Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt mờ sương, đôi môi ngọc khẽ cười nhạt: “Ngươi bình an trở về đã là điều may mắn nhất trên thế gian này rồi. Gia gia… cha nương… bọn họ… đều rất khỏe, rất khỏe.”

“Ừm…” Vân Triệt ngắc ngứ thốt lên một chữ, cố gắng che giấu âm thanh run rẩy của bản thân. Hắn vươn tay nâng gương mặt của Vân Vô Tâm lên, ngắm nhìn dung nhan lê hoa đái vũ của nàng, khẽ nói: “Vô Tâm của ta cũng đã lớn rồi.”

Từ khi sinh ra cho đến lúc hai mươi tuổi, mỗi một người con gái đều sẽ thay đổi và trưởng thành, trở nên xinh đẹp hơn theo từng năm tháng. Đó chính là một trong những phép màu diệu kỳ nhất mà thiên nhiên đã ban tặng cho thế gian này.

Nhưng… hắn lại bỏ lỡ mất ròng rã mười bảy năm trời.

Hơn nữa còn là bỏ lỡ vĩnh viễn, không bao giờ bù đắp lại được.
Hết chương 2033.
Bình Luận (0)
Comment