Gương mặt Vân Vô Tâm toàn là nước mắt, đến cả cơ thể cũng hơi nhũn ra vì khóc nấc. Rõ ràng nàng vừa tức giận vừa oán trách, đồng thời cũng đã nghĩ đến việc nhất định phải ngoan độc dùng hết sức đánh hắn một trận thật đau khi gặp hắn.
Thế nhưng giây phút phụ thân gần trong gang tấc ôm lấy nàng không muốn buông tay, trong lòng nàng gần như không có gì khác… ngoài sự vui mừng và nỗi niềm nức nở không thể kìm nén lại.
“Ngươi… sẽ… đi… nữa sao…”
Đến cả âm thanh thổn thức chẳng dễ dàng gì mới thoát ra khỏi đôi môi của nàng cũng chẳng hề chứa đựng chút oán giận như mong đợi, trái lại còn là phần lo sợ hắn sẽ rời đi một lần nữa.
Vân Triệt lắc đầu một cách chậm rãi nhưng kiên quyết: “Không đâu, sẽ không thế nữa đâu, ta đảm bảo.”
“Hức… hức…” Vân Vô Tâm cố gắng kìm nén tiếng nức nở của mình lại: “Lời hứa của ngươi… lúc nào cũng… chẳng có giá trị…”
“…” Trái tim Vân Triệt nhói đau, đôi môi run rẩy. Hắn nhìn vào đôi mắt của Vân Vô Tâm, khẽ khàng nói: “Tin ta thêm một lần nữa, được không? Bởi vì lần này, trên thế gian đã không còn thứ gì có thể chia cắt chúng ta nữa rồi.”
Phía trên bầu trời, bóng dáng hai nữ tử đứng nơi xa xa.
“Xem ra việc chúng ta tới đây hơi thừa thãi thì phải.” Trì Vũ Dao cười nhạt: “Giây phút đoàn viên của người ta, tự dựng xuất hiện thêm hai người có vẻ khá sát phong cảnh đấy. Vấn đề tới thăm này, cứ để đến ngày sinh nhật Vân Vô Tâm rồi hẵng tính.”
Dứt lời, nàng cảm thán một tiếng: “Tiểu Vô Tâm của năm đó đã lớn đến vậy rồi.”
Thiên Diệp Ảnh Nhi bên cạnh nàng không hề đáp lại.
Trì Vũ Dao liếc qua: “Không phải ngươi bỗng nhiên thấy xúc động đó chứ?”
“…” Lông mày Thiên Diệp Ảnh Nhi khẽ di chuyển, rõ ràng nàng vừa mới bừng tỉnh lại. Nàng lạnh lùng nói: “Một số người coi con gái mình như trân bảo, nhưng có một số người lại coi con gái mình như chiếc giày rách bỏ đi. Thứ gọi là nhân tính, thật sự rất nực cười.”
“Điều càng nực cười hơn là, cả đời ta cố gắng để trở thành một kẻ giống như Thiên Diệp Phạm Thiên, thế nhưng trong mấy năm ngắn ngủi này, ta lại dốc sức muốn bám lấy chân Vân Triệt.” Thiên Diệp Ảnh Nhi tự giễu một tiếng: “Có lẽ trong mắt thế nhân… bao gồm cả ngươi, kẻ đã từng là “Thần Nữ” như ta, chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân quái dị nhất trên đời này mà thôi.”
“Không,” Trì Vũ Dao lắc đầu: “Ngươi vĩnh viễn không thể chân chính trở thành một kẻ như Thiên Diệp Phạm Thiên được.”
Thiên Diệp Ảnh Nhi: “?”
Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Thiên Diệp Phạm Thiên hại chết mẫu thân của ngươi là bởi vì tình cảm của ngươi với mẫu thân quá sâu đậm. Ngươi dùng thời gian ngắn ngủi chưa đến nghìn năm trở thành Phạm Thiên Thần Nữ ngạo thế vô song, đồng thời vì để có được sự thừa nhận của Thiên Diệp Phạm Thiên, ngươi không tiếc mình cứu lấy tính mạng của hắn, cam chịu để Vân Triệt gieo nô ấn.”
“Rõ ràng, vẻ lạnh lùng vô tình của ngươi chỉ dành cho kẻ khác, mà với người ngươi thật sự coi trọng, ngươi lại cực kỳ quan tâm.
“Trên đời có cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Có lẽ tính cách, suy nghĩ của một con người có thể đột ngột thay đổi, nhưng bản tính, đừng nói là trong một khoảng thời gian ngắn, cho dù là năm tháng dài đằng đẵng cũng khó lòng mà thay đổi được. Vậy nên, cho dù không có những chuyện xảy ra sau đó, ngươi cũng sẽ không thể thật sự trở thành một kẻ vì lợi ích của bản thân mà vứt bỏ hết tất cả như Thiên Diệp Phạm Thiên được.”
“Cũng giống như Vân Triệt, hắn đã từng phải trải qua những biến cố bi thảm nhất trên cuộc đời này. Thế nhưng dù như vậy, bản tính gốc rễ nhất của hắn vẫn chưa bao giờ thực sự thay đổi.”
Nói đến đây, nụ cười của Trì Vũ Dao bỗng chốc đông cứng lại.
Nàng nhớ đến một người… một người mà đến nay nàng vẫn không tài nào hiểu nổi và buông xuống được.
Chỉ có nàng ấy, mới thay đổi triệt để đến như thế.
“Ngươi lại bắt đầu lảm nhảm mấy lời tự cho là đúng!” Thiên Diệp Ảnh Nhi cáu kỉnh nói.
“…” Trì Vũ Dao đang nhớ đến chuyện của Hạ Khuynh Nguyệt.
“Ta hỏi ngươi một câu.” Thiên Diệp Ảnh Nhi đột nhiên nói.
“Hửm?” Trì Vũ Dao khẽ ngẩng mặt lên.
“Ngươi nói xem… nếu như, đứa con kia của ta được sinh ra, vậy thì giữa ta và hắn, sẽ như thế nào đây?”
Giọng nói của Thiên Diệp hơi run rẩy, trong đôi mắt vàng cũng lờ mờ ánh lên vẻ lo lắng.
Trì Vũ Dao cười: “Nếu như muốn biết đáp án, vậy thì ngươi cứ sinh cho hắn một đứa là được. Mặc dù sự việc năm đó rất đáng tiếc, nhưng chí ít, ngươi và hắn vẫn còn rất nhiều thời gian, vẫn còn rất nhiều cơ hội, không cần phải nhớ lại những hồi ức đau thương đó nữa đâu.”
Trì Vũ Dao dõi mắt nhìn Vân Vô Tâm đang òa khóc trong lồng ngực phụ thân phía xa xa, lại nhớ đến “Hi Nhi” đến cả gương mặt phụ thân cũng chẳng thể được thấy, nàng âm thầm thở dài một hơi.
Nàng hy vọng vĩnh viễn chỉ có nàng và Mộc Huyền Âm biết chuyện này.
“Hừ! Ta đâu có đạo đức giả đến như thế.” Thiên Diệp Ảnh Nhi khịt mũi. Cảm nhận được bóng dáng của Trì Vũ Dao đã đi xa, nàng cau mày nói: “Ngươi đi đâu thế?”
“Đây là một tinh cầu nhỏ bé nơi hạ giới, nhưng cũng là tinh cầu do Tà Thần và Kiếp Thiên Ma Đế tạo nên. Trên đây vẫn còn rất nhiều Chân Thần còn sót lại, đồng thời nó cũng là những thứ giúp Vân Triệt bước tới đỉnh cao như ngày hôm nay.”
“Những thứ như vậy, đương nhiên ta phải dùng đôi mắt của chính mình ngắm nghía mọi ngóc ngách của tinh cầu này cho thật kỹ mới được.”
Giọng nói dần đi xa, bóng dáng của Trì Vũ Dao cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Thiên Diệp Ảnh Nhi không hề đi cùng nàng ta mà vẫn đứng xa xa ngắn nhìn Vân Triệt. Nàng không hề hiện thân, nhưng cũng chẳng hề rời đi.
Hết chương 2034.