Năm năm không về, Vân Triệt đã thay da đổi thịt, trọng sinh một cách ngoan cường, nhất thống Bắc Vực, chân đạp bốn giới, tay xé Long Hoàng, cúng trời làm Đế... Hắn là cường giả đệ nhất không còn gì phải bàn cãi, đồng thời cũng là cường giả đệ nhất trong lịch sử sau thời đại của các vị thần.
Lần này trở về, hắn đã cùng với Tô Linh Nhi, Thương Nguyệt, Sở Nguyệt Thuyền, Tiểu Yêu Hậu và Phượng Tuyết Nhi... Với long huyết và thân thể thần của hắn, cho dù chiến đấu liên tục bảy ngày bảy đêm cũng vẫn sẽ rực máu như điên!
Nhưng một khi đè ngã Tiêu Linh Tịch...
Thì sẽ khô héo trong nháy mắt!
Giống y hệt năm đó, không thay đổi chút nào!
Mà chính bản thân hắn cũng là thần y, đặc biệt là sau khi tu xong Thần Tích Sinh Mệnh, y đạo hắn hiểu rõ đã vượt xa Vân Cốc.
Thậm chí đó đã không thể lại gọi nó là y đạo nữa, mà là chân lí của sinh mệnh.
Hắn là người biết rõ thân thể của mình khoẻ mạnh nhất, cũng tuyệt đối không phải là nguyên nhân tâm lí... Cũng chính là bởi vì như vậy, hắn mới càng cảm thấy khó hiểu và quỷ dị.
Đây không phải là bệnh tật gì, mà càng giống như là... một loại nguyền rủa vô hình ràng buộc hắn.
Nhưng ở thế giới ngay cả thiên đạo cũng sợ hắn, ngay cả Long Hoàng cũng bị hắn nghiền chết này, liệu có sức mạnh gì có thể áp chế ràng buộc nổi hắn?
Suy tính kỹ càng mà nói, cho dù thật sự có... thì làm sao sẽ xảy ra ở chuyện này được!
“Nếu như không phải nguyên nhân tâm lí, hơn nữa thân thể khoẻ mạnh, sư phụ cũng tỏ ý khó mà giải thích được. Hắn bảo ta dẫn ‘bệnh nhân’ tới gặp hắn, hắn muốn tận mắt nhìn một phen, cho nên...”
“Cho nên chuyện quan trọng mà ngươi nói chính là đi theo ngươi gặp sư phụ?” Vân Triệt tỏ vẻ bất lực nói.
Tô Linh Nhi hé miệng để lộ đầu lưỡi màu hồng phấn, hai tay kéo lấy cổ tay Vân Triệt, lung lay nói: “Phu quân, ta hiểu rõ chướng ngại trong lòng ngươi, nhưng đó là sư phụ Vân Cốc, ngươi biết đấy, trên đời không có bệnh nào mà hắn không chữa được.”
“Trong lòng ngươi vẫn luôn rất để ý chuyện này, Linh Tịch tỷ tỷ cũng vẫn luôn khó chịu vì chuyện này, ta thật sự không nghĩ ra cách khác nữa. Cho nên, tốt nhất là ngươi theo ta đi gặp sư phụ đi, hắn nhất định sẽ có cách đấy.”
“Không đi.” Vân Triệt không hề do dự một chút chút nào: “Linh Nhi, sau này ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa.”
Tô Linh Nhi dừng đôi tay đang đong đưa lại, có hơi ấm ức sợ hãi nói: “Ngươi thật sự để ý việc bị người ta biết như vậy sao?”
“Không phải bởi vì chuyện này.” Vân Triệt cầm lấy đôi bàn tay nhỏ của Tô Linh Nhi: “Sư phụ cũng không có cách đâu. Có điều ngươi yên tâm, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ tự tìm được nguyên nhân thôi.”
“Ngoài ra, sau này khi nói đến chuyện này với Linh Tịch, ngươi cứ nói từ đầu đến cuối là ta tồn tại chướng ngại tâm lí vẫn chưa khắc phục được, tuyệt đối đừng để nàng lo nghĩ liệu có phải nguyên nhân của mình không.”
Điểm quái dị trên người Tiêu Linh Tịch không chỉ sẽ khiến hắn khi tiếp xúc gần ngỏm xuống trong nháy mắt. So ra, một chuyện khác quái dị hơn gấp ngàn vạn lần... đó chính là hắn có thể trực tiếp giải mã Nghịch Thế Thiên Thư viết bởi Thần Văn Thái Sơ. Đợi đã... Nghịch Thế Thiên Thư!
Một phần cuối cùng của Nghịch Thế Thiên Thư mà trước khi Kiếp Thiên Ma Đế rời khỏi đã để lại cho Thuỷ Mị Âm, sau đó Thuỷ Mị Âm lại giao cho hắn kia, hắn vẫn chưa giao cho Tiêu Linh Tịch đi giải mã.
Hắn đã là cường giả thiên hạ vô địch, một phần cuối cùng của Nghịch Giới Thiên Thư cũng đã không còn quan trọng như vậy nữa. Sau khi trở về, trong đầu hắn càng không rảnh rỗi đi nghĩ đến những thứ khác, thỉnh thoảng nghĩ đến cũng không hề khát vọng quá mạnh. Lúc này nghĩ đến, trong lòng lại có hơi rung động khó hiểu.
Thấy thần thái Vân Triệt ôn hoà mà kiên quyết, Tô Linh Nhi cũng không kiên trì tiếp nữa: “Được rồi được rồi, chỉ sợ sư phụ lại sẽ nhắc mãi gì mà ‘giấu bệnh sợ thuốc’ gì đó... À quên.”
“Đúng rồi.” Tô Linh Nhi đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc tên Vân Không mà ngươi mang về kia là có thân phận gì vậy? Một kẻ huyễn lực đều phế còn mất trí nhớ, ngươi còn muốn thần thần bí bí như thế, đúng là khiến người ta càng tò mò hơn.”
“Một tội nhân vốn nên chết muôn lần nhưng lại không thể xử tử.” Vân Triệt nói: “Đừng để ý đến sự tồn tại của hắn, quá khứ lại càng không quan trọng nữa rồi.”
Thái Chi không phản đối cách xử lý của Vân Triệt đối với Tinh Tuyệt Không, nhưng chắc chắn nàng cũng không muốn người khác biết đó là thân phụ của nàng.
Liệu sau này nàng có thỉnh thoảng tới nhìn hắn một cái hay không thì cũng không thể xác định.
“Là vậy à.” Tô Linh Nhi có vẻ như đang suy ngẫm gì đó, nhưng cũng không truy hỏi nữa.
“Vậy thì hắn không nhờ vả sư phụ khôi phục kí ức đã mất đi cho hắn đấy chứ?” Vân Triệt hỏi.
“Không hề.” Tô Linh Nhi lắc đầu: “Hoàn toàn trái ngược, sư phụ tốt bụng muốn thăm dò não bộ, khôi phục trí nhớ cho hắn, nhưng hắn lại từ chối.”
“Hắn nói khoảng thời gian này đi theo sư phụ cứu người, mỗi lần chứng kiến từng người bị thương mắc vào tử cảnh vẫn còn sống sót, ánh sáng sinh mệnh bùng cháy lên kia giống như đang toả ra dưới mười ngón tay hắn, chói lóa như thể đang gột rửa tâm linh. Đó là một loại vui mừng và thoả mãn không thể hình dung bằng lời nói.”
“Mà ‘người mang hắn đến’ nói trước đó hắn là một tội nhân không thể tha thứ. Ở bên cạnh sư phụ càng lâu, hắn càng ghét bỏ bản thân lúc trước, càng sợ hãi quá khứ của mình, kiên quyết không để sư phụ thử khôi phục trí nhớ cho hắn.”
“Như vậy à.” Đôi lông mày của Vân Triệt hơi nhíu lại, tâm trạng nhất thời có hơi phức tạp.
Ý định của hắn là trừng phạt Tinh Tuyệt Không, nhưng lúc này... dường như lại đang cứu giúp hắn.
...
Hết chương 2057.