“Linh Tịch, cho ngươi xem thứ này.”
Tiêu Linh Tịch vừa định hỏi thì đã trong đôi bàn tay giơ lên của Vân Triệt có thêm một phiến đá màu đen kịt.
Trong khoảnh khắc ánh mắt chạm đến phiến đá ấy, trong lòng nàng đột nhiên vô cớ rung động mãnh liệt, hệt như là bị một cây búa lớn mạnh mẽ đánh vào, lời sắp hỏi ra miệng cũng đã dừng lại ở cổ họng.
“Đây... là...” Khi nói chuyện, tâm trạng cùng với đôi mắt của nàng đều trở nên cực kì hoảng hốt.
“Là thứ trước khi Kiếp Thiên Ma Đế ra đi đã để lại cho Mị Âm, sau đó Mị Âm lại giao cho ta.” Vân Triệt nói: “Có lẽ hình khắc phía trên nó là...”
Lời nói chưa dứt, phiến đá vốn dĩ đen kịt ảm đạm không ánh sáng đột nhiên phóng thích ra ma quang hắc ám nồng đậm.
“...” Lời nói của Vân Triệt khựng lại, dị tượng giống hệt như trước kia vẫn không khỏi khiến nội tâm hắn cảm thấy cực kỳ rung động.
Ma quang hắc ám nhanh chóng phân tán thành mấy nghìn tia trong lúc phóng thích ra, nhưng lại không chiếu rọi không gian xa xăm, mà là dừng lại ở không trung một quỷ dị, hiện ra hết chữ này đến chữ khác, hết dòng này đến dòng khác với hình dáng kỳ lạ.
Thần Văn Thái Sơ!
Tiêu Linh Tịch ngẩng đầu lên, run sợ nhìn chữ viết với hình dáng kì lạ lơ lửng trên không trung, giữa môi lẩm bẩm thì thầm nói: “Lại là... Nghịch Thế Thiên Thư.”
So với kinh ngạc mông lung khi lần đầu gặp Nghịch Thế Thiên Thư, tâm trạng lúc này của nàng phần nhiều hơn là một loại cảm giác lay động khó mà nói nên lời.
Có lẽ là do nàng bị sức mạnh của Kiếp Thiên Ma Đế ảnh hưởng, nhưng cũng có lẽ vốn đã như vậy, mà Thần Văn Thái Sơ đã hiện ra lần này có màu đen kịt.
“Nghịch Thế Thiên Thư đã bị chia thành ba bộ, đây chính là bộ cuối cùng.” Vân Triệt cảm thán nói: “Ở thời đại của chư thần cực kì xa xôi, nó cũng không thể hoàn chỉnh, mà hiện tại lại thuộc về tay chúng ta.”
Bộ Nghịch Thế Thiên Thư đầu tiên đến từ Ma Thần Viễn Cổ - Vĩnh Dạ Ma Quân, kẻ sống tạm bợ từ thời đại chư thần đến nay bởi vì Tà Anh Vạn Kiếp Luân.
Bộ thứ hai là do Thiên Diệp Ảnh Nhi có được tại Thái Sơ Thần Cảnh.
Bộ thứ ba đến từ Kiếp Thiên Ma Đế đã vĩnh viễn qua đời ở trong nhận thức của hắn.
Viễn cổ, hiện thế, vực ngoại.
Ba bộ Nghịch Thế Thiên Thư vượt qua thời không hoàn toàn khác biệt, được hoàn chỉnh ở trong tay Vân Triệt.
Đồng thời điều này cũng có nghĩa là, trên đời này sẽ lần đầu tiên xuất hiện Thuỷ Tổ Thần Quyết hoàn chỉnh - một di sản Thuỷ Tổ mà ngay cả Thần Sáng Thế Viễn Cổ và Ma Đế cũng đều không có duyên thấy được.
Vân Triệt nhìn Tiêu Linh Tịch ngửa mặt nhìn lên trời ngẩn người một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi có nhận ra những Thần Văn Thái Sơ này không?”
“Ừm,” Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng gật đầu: “Ta không chỉ nhận ra những chữ viết này, mà hình như ngay cả nội dung được khắc trong đó, ta cũng đã từng nhìn thấy ở đâu rồi... Nhưng rõ ràng từ trước đến giờ ta chưa từng nhìn thấy.”
Vân Triệt: “...!?”
Cánh môi Tiêu Linh Tịch hé mở, sau đó chậm rãi đọc lên: “Trăng non chân trời, vực sâu vĩnh hằng, giới hạn thiên hạ, bích lạc vĩnh cửu...”
“Điện thích lôi tuyệt, băng lạnh buồn thương, gió mây thảm thiết, núi đá bi ai, ánh lửa sầu than, ánh sáng và bóng tối hoà vào vu gian vô nghịch, cuối cùng không nhớ không liều không đọc không nghĩ..”
Giọng nói của Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng chậm rãi truyền vào tai Vân Triệt... hệt như trước đây. Rõ ràng trong chất giọng ấy không hề mang theo bất kì huyền lực gì, chỉ là giọng nói nữ tử trong veo thuần tuý nhất, nhưng lại hoàn toàn không thể chống lại được thâm nhập vào nơi sâu nhất trong đầu và tâm hồn.
Hai mắt Vân Triệt không biết đã nhắm lại từ bao giờ, ý thức của cũng hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân. Hắn bất giác cắt đứt tất cả mọi thứ liên quan đến thế giới bên ngoài, tiến vào một nơi trống rỗng đặc biệt.
Trong sự trống rỗng, chỉ có giọng nói của Tiêu Linh Tịch, cùng với một bộ Thuỷ Tổ Thần Quyết... khắc ấn hoàn chỉnh theo giọng nói của nàng từng chút một.
“... Một lòng kéo dài vạn niệm, vạn niệm cuối cùng cũng không còn lòng ham muốn, không còn lòng ham muốn sẽ trở về hư vô, hư vô sinh vạn linh, vạn linh sinh ra vạn tâm... Người không phải mình, mình không phải người, sự khởi đầu của trời, sự tuyệt vong của đất, mở đầu của hỗn độn, kết thúc của luân hồi... Sự bắt đầu và kết thúc, đều hướng về hư vô...”
Tiêu Linh Tịch hoàn toàn không chú ý đến trạng thái của Vân Triệt, vẫn đang khẽ đọc.
Đôi mắt của nàng dần dần vô thần, vẻ mặt bình thản, giọng nói vô cùng chậm rãi đều đặn, gần như không mang theo chút cảm tình hay thăng trầm nào cả.
Nghịch Thế Thiên Thư - Thuỷ Tổ Thần Quyết dần dần trở nên hoàn chỉnh trong tâm hải của Vân Triệt, đồng thời cũng từng bước hoàn chỉnh trong tâm hồn nàng...
Trên bầu trời, Mộc Huyền Âm từ xa nhìn hai người đột nhiên rơi vào trạng thái kì dị, trong lòng nảy sinh nghi ngờ, nhưng không dám đến gần.
Rõ ràng nàng cũng nghe rõ không sót chữ nào trong lời mà Tiêu Linh Tịch đã đọc, nhưng mà nàng lại quên đi trong nháy mắt, không đọng lại chút nào trong lòng nàng.
“Đây chính là... Nghịch Thế Thiên Thư sao?” Mộc Huyền Âm khẽ lẩm bẩm một tiếng.
“... Không sáng là tối, không tối là sáng, không chân lí là chân lí, không trật tự là trật tự, chỉ trống không là vô tận, chỉ không có gì là vĩnh hằng.”
Hết chương 2059.