Cùng với một chữ cuối cùng phát ra giữa đôi môi Tiêu Linh Tịch, ma quang hắc ám đột nhiên tan biến trong nháy mắt, Thần Văn Thái Sơ đen kịt trên không trung cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một phiến đá tối tăm không ánh sáng im lặng rơi ở trước đầu gối Vân Triệt.
Vào lúc này, ánh sáng trong đôi mắt của Tiêu Linh Tịch đột nhiên tiêu tán, con ngươi của nàng tan biến từng chút một, thế giới trong mắt hoá thành một vùng trắng xám nuốt chửng tất cả, như vô tận vô biên.
Sau đó, trong thế giới trắng xám vô tận đột nhiên hiện ra một hình ảnh mơ hồ. Ngay vào lúc ý thức của nàng tự phát muốn tới nhìn rõ hình ảnh này, mười mấy hình ảnh không tiếng động hiện lên.
Sau đó trăm hình ảnh... ngàn hình ảnh... vạn hình ảnh... ngàn vạn hình ảnh... vạn vạn hình ảnh...
Một loạt hình ảnh với số lượng vô cùng vô tận đột nhiên xuất hiện dễ dàng phá vỡ hồn hải yếu ớt của Tiêu Linh Tịch, khiến ý thức sụp đổ của nàng không thể cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, cả người thẳng tắp ngã về phía sau.
Thế nhưng Vân Triệt lại không có chút cảm nhận nào về tất cả.
...
Hư vô là gì?
Vạn linh vạn vật trên thế gian sinh ra ở hư vô, kết thúc ở hư vô, sinh sôi ở hư vô, biến đổi ở hư vô, nó là mở đầu của tất cả, nhưng cũng là kết thúc của tất cả.
Pháp tắc hư vô là gì?
Hiện tại chỉ có một mình Vân Triệt có pháp tắc hư vô.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không thể giải thích được rốt cuộc pháp tắc hư vô là gì.
Sự tồn tại của pháp tắc hư vô khiến hắn có thể trực tiếp hấp thu huyền tinh, thậm chí là luyện hóa sức mạnh trong huyền thú huyền đan thành sức mạnh của bản thân; giúp hắn có thể cưỡng ép khống chế điều khiển sức mạnh từ thần và vũ khí của thần thuộc sở hữu của một vương giới trong khi không có huyết mạch tương ứng.
Những hiểu biết vốn có và pháp tắc cơ bản trong nhận thức chung không hề tồn tại ở trước mặt hắn.
Hắn không biết nên vận chuyển pháp tắc hư vô thế nào, thậm chí không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó trong thân thể hay sức mạnh của mình.
Nhưng hắn đã có những đột phá này... Hay nói cách khác, năng lực của hắn bất chấp quy tắc, có được và thi triển được một cách tự nhiên.
Giống như hai mắt của mình đột nhiên lại vô cùng tự nhiên có thể nhận ra một loại sắc thái khác, không cần phải thi triển, không cần phải học, không cần phải cảm ngộ, càng không cần phải nhờ cậy vào bất kì ngoại lực trung gian nào.
Hắn chưa từng lĩnh hội, cũng như chưa thể nào lĩnh hội được Thuỷ Tổ Thần Quyết do Tiêu Linh Tịch giải thích cho hắn. Nhưng từ đó về sau, năng lực vượt xa khỏi nhận thức và quy tắc tự nhiên xuất hiện ở trên người hắn.
Cũng từ đó về sau, hắn có mấy lần đột nhiên tiến vào “mộng cảnh” cực kỳ khó hiểu và quỷ dị.
Mà lúc này, trong biển ý thức của Vân Triệt đang hỗn loạn chồng chất các loại mảnh vỡ “mộng cảnh”.
“Nguyên Bá, ngươi thật sự đã quá lợi hại, gia gia nói, ngươi là đệ nhất thiên tài ngàn năm khó gặp ở Lưu Vân Thành, nói không chừng tương lai sẽ chấn động toàn bộ Thương Phong Quốc đấy... Ta thật sự ngưỡng mộ ngươi quá.”
“Hì hì... Thật ra ta mới là người ngưỡng mộ ngươi đấy, có một tiểu cô cô rồi, có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ sát cánh bên nhau. Mà ta, thân nương qua đời sớm, trong nhà chỉ có một mình ta, ngay cả huynh đệ tỷ muội cũng không có. Nếu như ta có một huynh trưởng tỷ tỷ... cho dù đệ đệ muội muội cũng được thì sẽ không cô đơn nhàm chán như vậy rồi.”
“Ngươi bảo Hạ thúc thúc lấy thêm mấy di nương mới, như vậy thì sẽ có thể sinh thật nhiều đệ đệ muôi muội cho ngươi rồi.”
“Cha ta không chịu đâu. Năm nào cũng có rất nhiều người bảo cha ta lấy thê thiếp mới, nhưng cha ta kiểu gì cũng không chịu.”
“...”
Đây là mộng cảnh mà Vân Triệt đã từng rơi vào, nhưng giờ đây lại xuất hiện trong hồn hải một lần nữa.
Mà điều hoàn hoàn khác biệt lại là, “mộng cảnh” lúc trước lúc ẩn lúc hiện mà mơ hồ, sau khi hắn tỉnh dậy chỉ sẽ lưu lại một vài ấn tượng mơ hồ không trọn vẹn, rồi sau đó vụt mất... Dù sao, đó chỉ là một giấc mơ kì lạ.
Nhưng rõ ràng lúc này đang chìm đắm ở trong mộng, nhưng ý thức của Vân Triệt lại vô cùng tỉnh táo!
Mộng cảnh xuất hiện ở phía trước càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức như thể chân thực trình diễn ở trước mắt hắn.
Hắn càng lúc càng nhìn rõ dáng vẻ của Hạ Nguyên Bá.
Vân Triệt trong “mộng cảnh” là dáng vẻ khi còn nhỏ, mà Hạ Thiên Nguyên bên cạnh... tuổi tác trên dưới mười tuổi, tuy ít hơn Vân Triệt một tuổi, nhưng lại cao hơn hắn hơn nửa cái đầu, chẳng qua so với vóc dáng cao cao kia, thân thể của hắn lại vô cùng gầy gò.
Con người này hoàn toàn khác với Hạ Nguyên Bá từ bé đã có dáng vẻ cao lớn và mạnh mẽ trong nhận biết của hắn.
Mà loại gầy gò này tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên người một đứa trẻ mười tuổi... Bởi lẽ, thân thể hiện ra gầy còm này còn chiếm giữ đường cong cơ bắp cuồn cuộn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dường như như mỗi một tế bào trên dưới toàn thân hắn đều đang ngủ đông, khát vọng bạo phát ra sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ vỏn vẹn mười tuổi.
Từ trước đến giờ Vân Triệt chưa từng nhìn thấy loại dị tượng trên thân thể này bao giờ!
Hết chương 2060.