Mà khi chạm vào ánh mắt của Hạ Nguyên Bá, tâm hồn của Vân Triệt lại xuất hiện chấn động kịch liệt trong nháy mắt.
Khuôn mặt non nớt, đôi mắt quan tâm và kiên định với Vân Triệt khi còn nhỏ... Đồng thời cũng ẩn chứa một tia uy quang xuyên thấu tâm hồn.
Vân Triệt hiện giờ sớm đã không còn là thiếu niên yếu đuối ở Lưu Vân Thành kia nữa. Hắn đứng ở vị diện cao nhất thế gian, đánh bại kẻ từng mạnh mẽ nhất, trên đời đã không còn tồn tại có thể uy hiếp đến hắn nữa.
Thế nhưng uy quang thời thơ ấu vốn có từ khi sinh ra ấy của Hạ Nguyên Bá lại khiến cho linh hồn của vị Đế Vương Thần Giới là hắn đây chấn động.
Trên người Hạ Nguyên Bá mà hắn quen biết và hiểu rõ có Bá Hoàng Thần Mạch, đây là thiên phú mà ở vị diện Thần Giới cũng cực kì hiếm thấy. Nếu như là Hạ Nguyên Bá xuất thân ở Thần Giới, cho dù ở một tinh giới thượng vị thì ắt cũng có thể trở thành vương của một giới.
Nhưng... rõ ràng uy năng thần quang trong mắt Hạ Nguyên Bá thời thơ ấu đang đứng trước mắt hắn còn vượt xa thần uy Bá Vương đã bạo phát sau khi thức tỉnh Bá Hoàng Thần Mạch ở “tương lai” của hắn.
Một loại... dị thể trời ban mà vị diện còn ở trên Bá Hoàng Thần Mạch.
Mà hắn chưa từng gặp loại dị thể trời ban trong thời kì thơ ấu đã kinh người như vậy bao giờ, dường như lịch sử Thần Giới cũng chưa từng ghi chép.
Nếu như phải tìm một vật tham chiếu cho vị diện của nó...
Nó tuyệt đối không yếu hơn “Lưu Ly Tâm” chỉ có thể xuất hiện ở trên người nữ giới.
Vân Triệt dùng ý thức tỉnh táo nhất, ánh mắt lạnh lùng tỉnh táo nhất nhìn chằm chằm Hạ Nguyên Bá trong “mộng cảnh”... Hắn mười tuổi với thân thể gầy còm, có dị thể trời ban vị diện vượt qua Bá Hoàng Thần Mạch, có tiền đồ hoàn toàn khác biệt...
Nhưng lại không có tỷ tỷ... không có bất kì huynh đệ tỷ muội gì.
Tại sao lại xuất hiện mộng cảnh như vậy?
Hơn nữa còn xuất hiện đến lần thứ hai.
Mà rốt cuộc loại cảm giác chân thực khiến người ta sởn tóc gáy này là như thế nào!?
Lúc này, một mảnh vỡ mộng cảnh cắt ngang tiến vào ý thức của hắn.
Trong hình ảnh ấy, hắn cũng chỉ khoảng mười tuổi, một trái một phải ngồi bên cạnh Tiêu Liệt cùng với Tiêu Linh Tịch, lắng nghe hắn dịu dàng kể chuyện:
“Năm đó không bao lâu sau khi Triệt Nhi được sinh ra, nữ nhi của thành chủ Tư Đồ ra đời. Thế nhưng cơ thể phu nhân thành chủ có bệnh, cho nên lúc đứa trẻ được sinh ra, hơi thở cực kỳ mỏng manh, gần như bỏ mạng.”
“Nếu muốn cứu mạng nàng thì ít nhất phải có tu vi Linh Huyền Cảnh mới có khả năng. Trong Lưu Vân Thành, người đạt được Linh Huyền Cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà không ai trong những người này có thân phận phi phàm, nếu giúp đỡ thì sẽ tổn thương căn cơ của mình, vì vậy dẫu cho thành chủ cầu cứu cũng đều không chút động lòng.”
“Chỉ có Ưng Nhi liều mạng tổn thương bản thân mình, gần như tốn hết toàn bộ huyền lực để củng cố nguyên khí cho đứa trẻ đáng thương kia, từ đó tiếp tục kéo dài sự sống.”
“Triệt Nhi, duyên phận của ngươi và nữ nhi thành chủ đã được kết thành như vậy đấy. Lúc ấy, thành chủ Tư Đồ cảm kích ơn cứu mạng nữ nhi của Ưng Nhi, kết giao huynh đệ với Ưng Nhi ngay lập tức, cũng tuyên bố sau này nữ nhi của mình chỉ gả cho nhi tử Tiêu Ưng, dùng cả đời này báo đáp ân huệ ngay trước mặt mọi người.”
“Ừm.” Tiêu Linh Tịch hơi mím môi, nhỏ giọng nói: “Ta không thích Tư Đồ Huyên kia chút nào, lần nào cũng phớt lờ người khác… lúc nhìn thấy Tiểu Triệt cũng vậy.”
Đây cũng là một mộng cảnh đã từng xuất hiện. Cảnh tượng hoàn toàn y hệt, lời nói hoàn toàn tương đồng, chẳng qua mọi thứ trở nên vô cùng rõ ràng.
Trong mộng cảnh này, người Tiêu Ưng liều mạng tổn hại bản thân để cứu giúp không phải Hạ Khuynh Nguyệt, mà là Tư Đồ Huyên.
Người vì ơn cứu mạng của Tiêu Ưng mà đính hôn từ bé với hắn - “nhi tử” Tiêu Ưng, cũng không phải Hạ Khuynh Nguyệt, mà là Tư Đồ Huyên.
Mảnh vỡ mộng cảnh lại xen kẽ vào nhau, lần này, người đi thẳng vào ý thức là bóng dáng của một nữ tử.
“Tiêu Triệt, ngươi đứng lại!”
Dáng người nàng cao gầy, ăn mặc khá sang trọng, chắc hẳn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng lại trang điểm đậm, cả người hiện lên vẻ xinh đẹp không hợp với tuổi tác.
Đối với Vân Triệt bây giờ mà nói, kiểu nữ tử lòe loẹt này không xứng để ánh mắt hắn dừng lại dù chỉ một chút. Nhưng đối với những người trẻ tuổi chưa hiểu biết sâu rộng mà nói, những nữ tử như thế lại có sức hấp dẫn khiến tâm trí người ta xao động.
Ít nhất, lúc Vân Triệt (Tiêu Triệt) trong hình ảnh đối mặt với nàng, trên mặt đầy vẻ căng thẳng và xấu hổ mà hắn cố gắng che giấu.
“Tư Đồ tiểu thư.” Vân Triệt rất lễ phép đáp lại, đây là lần đầu tiên Tư Đồ Huyên chủ động nói chuyện với hắn, trong lòng hắn có một nỗi kích động và mừng thầm khó đè nén.
Cái tên “Tư Đồ Huyên” này xuất hiện trong “mộng cảnh” của hắn hết lần này đến lần khác.
Trong trí nhớ, nàng là nữ nhi thành chủ Tư Đồ của Lưu Vân Thành, sống ở Lưu Vân Thành, đương nhiên hắn đã từng gặp, nhưng không biết vì sao, ấn tượng về Tư Đồ Huyên trong trí nhớ của hắn lại vô cùng mơ hồ, ngay cả diện mạo của nàng cũng không thể nhớ được.
Có điều hắn hoàn toàn không quan tâm. Dù sao lúc “mộng cảnh” xuất hiện, hắn đã ở Thần Giới, sao có thể để ý đến nữ nhi thành chủ quê hương mà hắn chưa từng giao thiệp được.
Hết chương 2061.