Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1970 - Chương 2062. Mảnh Vỡ (4)

Chương 2062. Mảnh vỡ (4)
Chương 2062. Mảnh vỡ (4)

Huồng chi đó chỉ là mộng cảnh.

Lúc này, trong “mộng cảnh” quái dị đó, hắn nhìn thấy toàn bộ diện mạo của Tư Đồ Huyên một cách vô cùng rõ ràng.

Trong nháy mắt, dường như tất cả ấn tượng về Tư Đồ Huyên đột nhiên được xóa tan mây mù, trở nên vô cùng rõ ràng chân thực.

Cảm giác sáng tỏ đột ngột này mang đến cho Vân Triệt một cảm giác kỳ quái, dường như… quả thật ký ức của bản thân hắn về diện mạo của nàng chưa từng phai nhạt.

Tư Đồ Huyên nhìn chằm chằm vào Vân Triệt, trong mắt mang theo chút kiêu ngạo và khinh thường không hề che giấu: “Ngươi có biết con cóc là thứ gì không?”

“...” Toàn thân Vân Triệt căng thẳng dữ dội, cảm giác ngột ngạt khó chịu kéo dài mấy hơi thở mới khó khăn tan biến. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nói với giọng điệu bình thản hết sức có thể: “Tư Đồ tiểu thư có ý gì thì cứ việc nói thẳng.”

Tuy rằng hắn chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng những năm gần đây, hắn đã nghe rất nhiều lời bịa đặt nói xấu. Có điều, một câu từ chính miệng Tư Đồ Huyên nói ra này lại tạo nên một vết thương khiến hắn suýt chút nữa sụp đổ.

“Hừ!” Tư Đồ Huyên liếc mắt nhìn hắn: “Còn năm tháng nữa là ngày cưới của chúng ta. Ta đường đường là công chúa trong vòng tay thành chủ, vậy mà lại bị ép gả cho một kẻ hoàn toàn vô dụng như ngươi, ngươi biết mấy năm nay vì ngươi mà ta bị cười nhạo biết bao nhiêu không!”

Sắc mặt Vân Triệt bắt đầu tái nhợt, hắn cắn mạnh đầu lưỡi một cái, cố gắng không để vẻ mặt của mình mất bình tĩnh: “Ta hiểu được. Nếu ngươi không muốn, ta sẽ bảo phụ thân ngươi và gia gia ta... hủy bỏ hôn ước cũng được, bây giờ còn kịp.”

“Hủy bỏ? Nếu có thể hủy bỏ thì ta còn chịu để người khác cười nhạo đến bây giờ sao!?” Giọng nói của Tư Đồ Huyên càng thêm gay gắt: “Người cha đã chết của ngươi cứu mạng ta khi ta mới sinh ra, cả thành từ trên xuống dưới ai mà chẳng biết chuyện này!”

“Năm đó cha ta đầu óc mông muội, thề thốt gả ta cho ngươi để báo đáp ân tình, hơn nữa còn là ở trước mặt không biết bao nhiêu người!”

“Nếu cha ngươi vẫn còn sống thì không sao, có thể có rất nhiều cách thương lượng với hắn để hủy bỏ hôn ước. Nhưng hắn lại chết rồi, hơn nữa phần lớn lời đồn còn nói rằng nguyên nhân cái chết là vì cứu ta mà nguyên khí bị tổn thương nặng! Nếu cha ta cưỡng ép phá bỏ hôn ước, cả đời sẽ bị người khác mắng là ăn cháo đá bát!”

“Sao thể diện cao quý của Tư Đồ gia ta có thể bị tổn hại vì ngươi được.” Tư Đồ Huyên chậm rãi nói: “Vậy nên ngươi yên tâm, cha ta sẽ không hủy bỏ hôn ước, ta cũng không.”

Ánh mắt nàng bỗng trở nên ngả ngớn: “Nói cho cùng tuy ngươi là đồ bỏ đi, nhưng không phải là không có điểm tốt. Dù sao ngươi cũng có khuôn mặt khá đẹp, làm một nam sủng thì vẫn rất có tư cách đấy…” Rốt cuộc tuyến phòng ngự cuối cùng của Vân Triệt cũng sụp đổ, nét mặt bắt đầu run rẩy dữ dội.

“Hôm nay đúng lúc gặp mặt, vậy tiện thể cho thông báo trước cho ngươi một tiếng.” Tư Đồ Huyên híp nửa mắt, ánh mắt ba phần khinh thường, bảy phần đùa cợt: “Mấy tháng cuối cùng này, tốt nhất ngươi nên học cách nghe lời. Học cho tốt, sau khi ta và ngươi kết hôn, cuộc sống của ngươi sẽ dễ sống một chút, nếu học không tốt… Nếu để ta tự mình dạy dỗ, ta rất sợ cái thân nhỏ bé tàn phế này của ngươi không chịu nổi đâu.”

Két!

Hàm răng của Vân Triệt dường như bị nghiền nát trong miệng tràn đầy mùi máu tươi càng lúc càng nồng.

“Tiểu Triệt!”

Những tiếng gọi quen thuộc nhất trong cuộc đời hắn vang lên giống như một dòng suối ấm áp mềm mại chảy qua trái tim, cuốn đi những cảm xúc tiêu cực đang đè nén linh hồn đến vỡ vụn.

Dường như Tư Đồ Huyên rất hài lòng dáng vẻ uất ức đau đớn nhưng lại không dám bùng nổ của Vân Triệt, nàng cười ngạo nghễ, xoay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng một thiếu nữ như bươm bướm nhẹ nhàng đến bên cạnh Vân Triệt, nàng nhìn theo bóng lưng của Tư Đồ Huyên, ngạc nhiên nói: “Tư Đồ Huyên? Ngươi vừa mới nói chuyện với nàng sao?”

Vân Triệt chuyển tầm mắt, nhìn thiếu nữ bên cạnh hắn. Rõ ràng vài giây trước, hắn vẫn còn đang trong trạng thái phẫn nộ và nhục nhã gần như như phá vỡ lồng ngực, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng, mọi sự bực tức lập tức tan biến hơn phân nửa.

Trong Lưu Vân Thành, cho dù là bên trong Tiêu Môn hay bên ngoài Tiêu Môn, vô số người khinh thường và lăng mạ hắn, hắn sớm đã quen.

Nhưng hắn có một gia gia chưa bao giờ vứt bỏ hắn, cực kỳ quan tâm hắn, có bằng hữu thân thiết hết sức bảo vệ hắn từ nhỏ đến lớn là Hạ Nguyên Bá, cũng có tiểu cô cô sớm chiều bầu bạn với hắn, cho dù không nhìn thấy hắn chỉ nửa canh giờ cũng sẽ sốt sắng đi tìm.

Có bọn họ trong cuộc đời đã là xa xỉ và may mắn, người khác đối xử với hắn như nào… cần gì phải quan tâm.

Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, bất kể phải chịu đựng sự chế giễu sỉ nhục nào, chỉ cần trở về bên cạnh Tiểu Linh Tịch, nhìn vào đôi mắt của nàng, lắng nghe giọng nói của nàng, hắn sẽ luôn bình yên và thỏa mãn, mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa.

“Ừm.” Vân Triệt gật đầu: “Hình như đây là lần đầu tiên nàng chủ động nói chuyện với ta. Trước kia thỉnh thoảng gặp vài lần, nàng hoàn toàn phớt lờ người khác.”

“Chà? Chủ động cơ à?” Tiêu Linh Tịch càng thêm kinh ngạc: “Vậy nàng nói gì với ngươi?”
Hết chương 2062.
Bình Luận (0)
Comment