“Chỉ đơn giản nói chuyện kết hôn nửa năm sau.” Vân Triệt thờ ơ nói… Hắn tuyệt đối sẽ không nói lại lời của Tư Đồ Huyên cho Tiêu Linh Tịch nghe, bởi lẽ thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là dáng vẻ tức giận và đau lòng của Tiêu Linh Tịch.
Càng khó tưởng tượng đến dáng vẻ của gia gia sau khi biết chuyện.
“Vậy à.” Giọng nói của Tiêu Linh Tây hơi trầm xuống, trong đôi mắt trong trẻo cũng có thêm vài điểm khác thường mà chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra: “Hai năm này trong thành có rất nhiều tin đồn kỳ lạ. Tất cả mọi người đều nói chắc chắn Tư Đồ Huyên sẽ nghĩ cách hủy bỏ hôn ước, quả nhiên lời đồn đều là giả.”
“Đương nhiên lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.” Vân Triệt cười nói: “Thành chủ sẽ không hủy bỏ hôn ước… Tư Đồ Huyên cũng chính miệng nói vậy.”
“Ừm, vậy là tốt rồi, cha biết được thì nhất định cũng sẽ vui mừng.”
Tuy miệng nói như thế, nhưng những lời nói của Vân Triệt lại không hề khiến Tiêu Linh Tịch lúc nào tức giận với đủ loại tin đồn vui vẻ lên chút nào.
“Vậy… ngươi và Tư Đồ Huyên, vừa vồi nói chuyện có lâu không?” Tiêu Linh Tịch hỏi, nàng cũng không biết vì sao mình lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy.
“Không lâu lắm, chỉ một lát thôi.” Vân Triệt trả lời, sau đó lập tức nói thêm: “Ta không thích nói chuyện với nàng đâu. Nếu không có hôn ước, ta còn không muốn kết hôn với nàng, thà rằng ở với tiểu cô cô cả đời.”
“Hì hì!” Tiêu Linh Tịch nở nụ cười, sau đó đầu hơi cúi xuống, nói: “Thực ra ta không hề thích Tư Đồ Huyên kia chút nào, cũng không muốn ngươi và... Nhưng đây là mong muốn của cha, sau khi các ngươi kết hôn thì hắn mới có thể thật sự yên tâm.”
“Được rồi, chúng ta về trước đi.” Thiếu nữ nắm lấy cánh tay của Vân Triệt, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên chút ánh sáng mong chờ: “Lần này cha mời một đại phu cực kỳ lợi hại đến, nghe nói được rất nhiều người gọi là ‘Y Tiên’, hắn nhất định… nhất định có thể chữa khỏi cho Tiểu Triệt!”
Sương mù tan đi, Tư Đồ Huyên – nữ nhi của thành chủ Lưu Vân Thành trong ký ức giống hệt như người thấy trong mộng cảnh lúc này.
Mà những thứ này rõ ràng là mộng cảnh, hoàn toàn không phải cảnh tượng bản thân hắn đã trải qua, vậy tại sao lại... chân thực đến vậy.
Chân thực đến mức giống như đã thực sự xảy ra.
Sau đó hình ảnh lại tiếp tục hiện lên, cảnh tượng bao trùm bởi màu đỏ rực khắp nơi, bàn đỏ nến đỏ, màn che màu đỏ.
“Tiểu Triệt, hôm nay là ngày trọng đại ngươi và Tư Đồ Huyên! Sắp đến lúc rồi, mau đứng lên!”
Hắn bị giọng nói nhẹ nhàng kề sát bên tai của Tiêu Linh Tịch gọi dậy, lại được nàng tự tay mặc hỉ y đỏ thẫm lên cho hắn.
“Tiểu Triệt, đây là cháo ta vừa nấu, cơ thể ngươi yếu ớt, thời gian buổi sáng lại lâu như vậy… Phải ăn hết.” Nàng bưng một bát cháo lớn tới, mùi thơm tỏa ra bốn phía.
“Được được được.” Hắn nghe lời cầm bát lên, không dùng muỗng mà trực tiếp tu ừng ực.
Sau khi ăn xong, hắn nhìn Tiêu Linh Tịch, ánh mắt trở nên mơ hồ, có chút mất mát nói: “Sau này không biết còn có thể thường xuyên ăn cơm do tiểu cô cô nấu hay không.”
“Hì hì, ngươi lấy nữ nhi thành chủ vào cửa, không phải ngươi gả qua đó, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giống như trước, ngày nào cũng nấu cho ngươi ăn.”
Vừa nói, nụ cười của nàng dần dần trở nên ảm đạm. Nàng khẽ khàng nói: “Trái lại là Tiểu Triệt ấy, sau khi ngươi thú thê, chắc chắn thời gian ngươi quan tâm đến ta sẽ ngày càng ít đi.”
“Sao có chuyện đó được!” Hắn lập tức giơ tay lên thề: “Hôm qua ta vừa mới cam đoan với tiểu cô cô: sau khi cưới Tư Đồ Huyên, không được có thê tử rồi quên tiểu cô cô, cũng không được giảm thời gian ở chung với tiểu cô cô, ta phải giống như trước đây, nghe thấy tiếng gọi của tiểu cô cô thì phải đến ngay!”
Hắn mãi mãi không quên dáng điệu và lời nói của Tư Đồ Huyên khi đối mặt với hắn.
Lần này hắn kết hôn, phần lớn là để hoàn thành ước muốn của gia gia, cũng vì danh dự của phụ thân đã khuất.
Về chuyện sau khi kết hôn sẽ ra sao, sau này sẽ có tin đồn như thế nào, hắn không còn sợ hãi nữa. Bởi vì như Tiêu Linh Tịch đã nói, hắn vẫn ở trong Tiêu Môn, Tiêu Linh Tịch vẫn ở bên cạnh hắn.
“Đại ca! Đại ca!!”
Giọng nói của Hạ Nguyên Bá, sau đó hắn hấp tấp chạy vào.
“Nguyên Bá, ngươi mà cũng dậy sớm như vậy à?” Vân Triệt cười nói.
“Ha ha! Hôm nay là ngày ngươi kết hôn, đương nhiên ta phải đến giúp đỡ.” Hạ Nguyên Bá tỏ vẻ phấn khởi.
Trong hình ảnh ấy, diện mạo Hạ Nguyên Bá mười lăm tuổi vô cùng anh tuấn, dáng người vẫn hơi gầy, nước da của hắn cũng không ngăm đen, người bình thường cũng sẽ không nhận ra được da của hắn có gì khác thường.
Nhưng với nhận thức và thị lực bây giờ của Vân Triệt, từ trên làn da khá trắng của Hạ Bá Nguyên, hắn lờ mờ nhìn thấy một hàn quang kỳ lạ giống như kim loại.
Uy quang sâu trong con ngươi hắn càng ngày càng trở nên chững chạc theo sự trưởng thành của hắn... Ngoài ra còn thêm cả vẻ kinh hồn đoạt phách.
“À... chuyện đó, kết hôn sẽ có cảm giác như nào vậy? Sao ta cảm thấy dường như ngươi không hề kích động đến thế?” Hạ Nguyên Bá hỏi.
“Quả thật không có cảm giác gì, vì vậy cũng không kích động nổi.” Vân Triệt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Hạ Nguyên Bá một lát, đột nhiên nói: “Mới sáng sớm đã kích động như vậy, hẳn là không chỉ vì chuyện ta kết hôn nhỉ?”
Hết chương 2063.