“Ha ha.” Hai mắt Hạ Nguyên Bá tỏa sáng: “Thật ra còn có một tin vui khác. Hôm trước cha ta mời một người bằng hữu thân thiết làm đạo sư ở Tân Nguyệt Huyền Phủ, vốn dĩ muốn nhờ hắn đưa ta vào Tân Nguyệt Huyền Phủ, không ngờ tiền bối đạo sư kia lại nói, với tư chất của ta thì hoàn toàn có thể vào thẳng Thương Phong Huyền Phủ.”
“À! Tốt quá! Đây quả thật là đại hỉ của cả Lưu Vân Thành chúng ta!” Vân Triệt chân thành nói. Lúc vui sướng, đáy lòng hắn không khỏi xuất hiện nỗi niềm hâm mộ và ảm đạm sâu sắc.
Đối với Vân Triệt bây giờ mà nói, với thiên phú là thân thể đặc biệt của Hạ Nguyên Bá trong mộng cảnh, đâu chỉ Thương Phong Huyền Phủ… cho dù đến Thần Giới, cho dù đến vương giới trên đỉnh Thần Giới đều sẽ gây nên chấn động mạnh mẽ.
Còn đối với Vân Triệt trong mộng cảnh mà nói, Tân Nguyệt Huyền Phủ là một giấc mơ mãi không thể đạt được.
“Ha ha ha...” Hạ Nguyên Bá khó nén được hưng phấn mà bật cười: “Ta vui sướng đến mức hai ngày ngủ không được. Đợi sau khi vào Thương Phong Huyền Phủ, ta sẽ trở nên càng ngày càng lợi hại, xem xem còn ai dám bắt nạt ngươi!”
“Chuyện này bây giờ vẫn còn là bí mật, cha ta nói phải tạm thời giữ kín để tránh chuyện ngoài ý muốn, cho nên bây giờ chỉ có ngươi biết... À phải rồi, hai năm qua, ta nghe được rất nhiều tin đồn không hay, nói thành chủ Tư Đồ nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước, gả Tư Đồ Huyên cho Tiêu Ngọc Long, nhi tử môn chủ Tiêu Môn.”
Vân Triệt: “...”
“Nghe mấy lời đồn này xong, ta rất tức giận, nhưng cũng không dám nói với ngươi. Nhưng đến bây giờ, những lời đồn này chưa đánh đã tự đổ rồi.” Hạ Nguyên Bá cười ha ha: “Chắc chắn kẻ tung mấy lời đồn này đã tự mặt bị sưng mấy cục to rồi.”
“Không có lửa làm sao có khói, tất nhiên có nguyên nhân.” Vân Triệt cười thoải mái: “Nhưng không sao, ta đã sớm quen rồi. Một phế nhân như ta mà có thể có một bằng hữu như ngươi, còn có thể lấy thiên kim của thành chủ đã là ân huệ của ông trời rồi.”
“So ra thì chuyện của ngươi mới là đại hỉ. Đợi đến ngày ngươi chính thức vào Thương Phong Huyền Phủ, ta đoán cả thành sẽ... sẽ... sẽ...”
Giọng nói của hắn bỗng trở nên nhẹ bỗng, sắc mặt dần dần méo mó đau đớn, con ngươi nhanh chóng trở nên u ám… u ám hơn…
Sau đó cả người ngã thẳng ra sau.
“Đại ca? A! Đại ca!” Hạ Nguyên Ba vội vàng tiến lên, đỡ lấy thân thể ngã xuống của hắn: “Đại ca? Ngươi sao vậy... Đại ca!!”
Con ngươi hắn dần mờ đi, thế giới nhanh chóng chảy trôi, hắn có thể nghe thấy giọng nói của Hạ Nguyên Bá, nhưng không cách nào trả lời được.
“Tiểu Triệt? Tiểu Triệt... Ngươi mau tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ... Tiểu Triệt!!”
Trước khi ý thức của hoàn toàn tiêu tán, thứ cuối cùng hắn nghe thấy là tiếng hét của Tiêu Linh Tịch.
Bên ngoài hình ảnh, Vân Triệt nhìn Tiêu Linh Tịch ôm bản thân hắn đang mặc hồng y, kêu khóc đến đau đớn tâm can, ruột gan đứt đoạn.
Nước mắt ướt đẫm hồng y, nỗi đau dâng trào tuyệt vọng...
Sau đó, toàn cảnh hoàn toàn dừng lại tại thời khắc này.
Đây cũng là mộng cảnh đã từng xuất hiện, sự khác biệt cũng mơ hồ và rõ ràng.
Trong ký ức, hắn chết vào ngày kết hôn với Hạ Khuynh Nguyệt.
Trong mộng cảnh, hắn chết vào ngày kết hôn với Tư Đồ Huyên.
Vân Triệt mở mắt.
Ánh sáng lọt vào đáy mắt hắn, trước mắt vẫn là đình viện quen thuộc, đầu mũi là hơi thở quen thuộc.
Hắn tỉnh dậy khỏi mộng cảnh, nhưng lần này mọi thứ trong mộng cảnh không còn mơ hồ mông lung nữa.
Mỗi một cảnh tượng, mỗi một khuôn mặt, mỗi một tiếng động, hắn đều nhớ rõ như in.
“A!” Phát hiện ra động tĩnh của hắn, giọng nói dịu dàng của nữ tử lập tức vang lên: “Phu quân, ngươi tỉnh rồi!”
Vân Triệt ngước mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Linh Nhi gần trong gang tấc, Thái Chi, Tiểu Yêu Hậu cũng ở bên cạnh, hiển hiên là đã trông coi hắn rất lâu mà không dám rời đi.
Mọi thứ trải qua trong mộng cảnh vẫn rõ ràng đến mức khiến hắn nhất thời có chút không rõ mình đã thật sự tỉnh lại hay chưa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thái Chi hỏi: “Tại sao đột nhiên lại phong bế ngũ cảm lâu như vậy?”
“Không sao, là một trạng thái ngộ đạo đặc biệt mà thôi.” Vân Triệt nhìn về phía trước, trong lòng vẫn còn sót lại chút hốt hoàng: “Phải rồi, ta… lần này ngủ bao lâu rồi?”
“Bảy ngày.” Tô Linh Nhi nói.
So với lần trước lúc ngộ đạo Nghịch Thế Thiên Thư bỗng nhiên “ngủ” nửa tháng, lần này lại ngắn hơn rất nhiều.
“Phu quân, ngươi mau đi xem Linh Tịch tỷ tỷ một chút đi.” Tô Linh Nhi lại lập tức nói, giọng nói mang theo vài phần hoảng sợ.
“Linh Tịch?” Giọng điệu của Tô Linh Nhi khiến Vân Triệt giật mình, đột ngột bật dậy: “Nàng bị làm sao?”
“Lúc ngươi phong bế ngũ cảm, nàng cũng ngất đi, dù ta dùng biện pháp gì cũng không thể đánh thức nàng... Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa tỉnh lại.”
Tô Linh Nhi còn chưa nói xong, bóng dáng của Vân Triệt đã biến mất tại chỗ.
Tiêu Linh Tịch im lặng nằm trên giường, thở đều, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không quá thiếu huyết sắc.
Chẳng qua nàng vẫn đang mê man, lông mày vẫn hơi nhíu lại, giống như có một sợi dây vô hình trong giấc ngủ cũng luôn treo trong lòng nàng.
Vân Triệt vươn hai tay ra, một tay nắm cổ tay phải của nàng, một ngón tay chỉ vào ngực nàng, huyền khí dồi dào chậm rãi tràn vào bằng phương thức ôn hòa nhất.
Hết chương 2064.