Sau khi xem xét, đôi lông mày cau lại của Vân Triệt giãn ra, đồng thời lại thêm vài phần nghi hoặc.
Bất kể là huyết khí hay là hồn hải của Tiêu Linh Tịch đều vô cùng bình thường, hắn không hề tìm thấy bất kỳ nội thương hay ngoại thương nào. Nếu là người khác, hắn sẽ lập tức kết luận là giả vờ hôn mê, nhưng làm sao Tiêu Linh Tịch có thể như vậy được.
“Nàng sao rồi?” Tô Linh Nhi lo lắng hỏi.
Vân Triệt đứng dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Không sao, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.”
Nhận ra được sự khác thường trong biểu cảm và lời nói của Vân Triệt, Tô Linh Nhi do dự một chút, vẫn nói: “Thực ra trước kia có một khoảng thời gian Linh Tịch tỷ tỷ thường xuyên hôn mê mà không lý giải được nguyên nhân, thế nhưng lần này lại lâu như vậy, bảy ngày vẫn chưa tỉnh lại.”
“Trước kia?” Ánh mắt Vân Triệt ngưng lại: “Khi nào?”
“Ngay lần đầu tiên ngươi khởi hành đến Thần Giới.”
Tô Linh Nhi nói: “Ngươi vừa rời đi cùng với Mộc Băng Vân tiền bối thì nàng đột nhiên hôn mê.”
Vân Triệt: “…”
“Nhưng lần đó nàng tỉnh lại rất nhanh, chẳng qua mạch đập và nhịp tim trở nên cực kỳ nhanh, đại khái là gấp mười lần người thường.”
“Cái gì!?” Trong lòng Vân Triệt cực kỳ kinh hãi.
Năm đó Tiêu Linh Tịch chỉ có tu vi Huyền Đạo rất thấp, mạch đập và nhịp tim bất thường như vậy hoàn toàn không có khả năng xuất hiện trên người sống!
Tô Linh Nhi tiếp tục nói: “Nhưng một lúc sau là nàng đã hoàn toàn trở lại bình thường, vì vậy ta cũng không để ý lắm, chỉ nói nàng quá căng thẳng lo lắng và không nỡ.”
“Nhưng sau đó, cứ cách một khoảng thời gian nàng sẽ lại hôn mê một cách không thể giải thích được, mà thời gian hôn mê càng ngày càng dài, mà ta vẫn không thể phát hiện ra nguyên nhân... Mãi đến lần thứ ba mươi ba thì không đột nhiên hôn mê nữa.”
“Bây giờ lại đột nhiên...”
Hai tay Tô Linh Nhi căng thẳng đan vào nhau.
“Vì sao lúc trước không nói chuyện này cho ta biết?” Trong lòng Vân Triệt đột nhiên sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Tô Linh Nhi nói: “Ngươi đi nhiều năm như vậy, lúc trở về huyền lực đã mất hết, thân thể suy yếu, bọn ta chỉ kịp vừa vui mừng vừa đau lòng, làm sao có thể nhắc đến những chuyện sẽ khiến ngươi lo lắng này được.”
“Hơn nữa lúc đó Linh Tịch tỷ tỷ hoàn toàn không sao, nàng cũng đặc biệt dặn dò tất cả bọn ta không được nhắc đến chuyện này với ngươi, để tránh tăng thêm lo lắng dư thừa cho ngươi.”
Tiêu Linh Tịch không bao giờ muốn thêm bất kỳ rắc rối và lo lắng nào cho hắn... từ nhỏ đến lớn, đều như vậy.
Trong lòng Vân Triệt nặng trĩu và khó chịu... rốt cuộc cơ thể Tiêu Linh Tịch đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng bất kể là gì cũng được, nhất định... nhất định đừng để nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Không, sẽ không có chuyện gì.
Hắn là Đế Vương của Thần Giới, mọi thứ trrong thiên hạ đều nằm trong tầm tay, còn có được Thần Tích Sinh Mệnh... tuyệt đối không có chuyện gì hắn không thể giải quyết được!
Vân Triệt thầm thở ra một hơi, cố gắng để đầu óc mình vẫn duy trì bình tĩnh và tỉnh táo đến mức tối đa, sau đó chậm rãi hỏi: “Khoảng thời gian đó, ngoài việc đột nhiên mê man, cơ thể nàng còn có trạng thái bất thường nào khác không?”
Tô Linh Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Có mấy lần, sau khi nàng tỉnh lại từ cơn hôn mê sẽ nói một số lời rất kỳ lạ.”
“Nói cái gì?” Vân Triệt sốt ruột hỏi.
“Ví dụ có một lần, nàng nói... vào ngày ngươi đến Thần Giới, nàng lờ mờ nhìn thấy ngươi biến thành tro tàn trong tinh quang và ngọn lửa.”
“!!!” Vẻ mặt của Vân Triệt không thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.
Kết cục cuối cùng khi lần đầu tiên hắn đến Thần Giới chính là bỏ mạng lại Tinh Thần Giới.
Tinh quang của Tinh Thần Giới…
Ngọn lửa Niết Bàn cuối cùng...
…
Ảo giác?
Trùng hợp?
Lời tiên đoán…
…
“Tiểu… Triệt…”
Bên tai vang lên một tiếng gọi khẽ, Vân Triệt đang thất thần đột ngột chuyển mắt, nhìn thấy Tiêu Linh Tịch ở trên giường đang yếu ớt mở mắt.
“Linh Tịch!”
Vân Triệt vội vã bước tới, đỡ Tiêu Linh Tịch dậy, để bả vai nhỏ bé và yếu ớt của nàng tựa vào ngực mình.
“Linh Tịch tỷ tỷ, ngươi không sao chứ? Có khó chịu không?” Tô Linh Nhi vừa ân cần, vừa bất an hỏi.
Tiêu Linh Tịch lắc đầu: “Ta không sao, chẳng qua... bỗng nhiên mơ thấy rất nhiều thứ.”
“…Mơ?” Gương mặt Vân Triệt căng cứng, hắn cũng vừa mới tỉnh lại từ “mộng cảnh”.
“Rất nhiều, rất dài, nhiều đến mức… dài đến mức không cách nào hình dung được.” Miệng Tiêu Linh Tịch khẽ lẩm bẩm, tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi: “Chẳng qua sau khi tỉnh lại thì ta lại không thể nhớ được gì.”
“Rốt cuộc ta… bị sao vậy….”
“Chỉ là một giấc mơ mà thôi, không nhớ được cũng rất bình thường. Ngươi không cần phải nhớ kỹ, cũng không cần phải để ý.” Vân Triệt mỉm cười nói: “Nếu còn thấy mệt thì ngủ thêm một lát.”
“Tiểu Triệt.” Bàn tay nhỏ nhắn của Tiêu Linh Tịch giơ lên, nắm chặt bàn tay của Vân Triệt: “Nếu có một ngày ngươi phát hiện ta làm ra chuyện tổn thương ngươi, ngươi sẽ… tha thứ cho ta chứ?”
Tay nàng khẽ run lên, mang theo từng chút buốt lạnh.
“Sao lại nói như vậy?” Vân Triệt cầm ngược lại tay nàng: “Linh Tịch của ta vĩnh viễn không nỡ lòng nào làm chuyện gì tổn thương đến ta đâu.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của hắn lập tức xuất thần.
Hắn đã từng nói lời y hệt như vậy với một người khác.
Mà người kia lại trở thành người tổn thương hắn nhiều nhất, khiến hắn căm hận nhất.
Hết chương 2065.