“Ta không biết.” Trong mắt Tiêu Linh Tịch che đậy một tầng bi thường khiến người khác đau lòng: “Dường như… luôn có một giọng nói đang bảo ta… Bởi vì ngang bướng, ta đã từng làm ra một chuyện rất sai lầm… Cuối cùng tạo ra một kết quả rất tàn nhẫn… không thể bù đắp được.”
“Sao có chuyện như vậy được.” Vân Triệt cười lắc lắc cổ tay trắng trẻo của nàng: “Ngươi sẽ không coi mọi chuyện trong mơ đều là thật chứ? Ngủ một lát đi, đợi đến lúc ngươi hoàn toàn hết buồn ngủ, những ý nghĩ kỳ lạ này cũng sẽ biến mất thôi.”
“Mơ…” Tiêu Linh Tịch nhẹ giọng nói, “Rõ ràng là mơ, tại sao ta luôn... không cầm lòng được mà tin tưởng.”
“…” Vân Triệt không nói nữa, chỉ yên lặng ôm nàng, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Đúng, mọi thứ đều chỉ là mơ.
Tất cả những điều khác đều không có gì cả, và cũng đừng có thêm gì cả.
Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mê man mờ mịt sương mù lúc đầu, Tiêu Linh Tịch đã hoàn toàn khôi phục bình thường, khắp cơ thể không có trạng thái bất thường nào.
Chẳng qua lúc ở một mình, giữa lông mày của nàng có thêm vài phần mờ mịt khó hiểu, dường như đang rất cố gắng để nhớ lại những điều nàng thấy trong mơ rốt cuộc là thứ gì.
Ba bộ Nghịch Thế Thiên Thư đã khắc sâu nguyên vẹn rõ ràng trong tâm trí Vân Triệt.
Giống như hai lần trước, rõ ràng dường như hắn đã bước vào trạng thái giác ngộ đạo kỳ dị, nhưng rồi lại hoàn toàn không biết mình đã ngộ ra điều gì.
Nghịch Thế Thiên Thư hoàn chỉnh, Thủy Tổ Thần Quyết hoàn chỉnh... Đó là di vật của Thần Thủy Tổ, là Thần Quyết khởi đầu của Huyền Đạo trong ghi chép Thượng Cổ, là thứ mạnh mẽ vượt trên cả Thần Sáng Thế và Ma Đế!
Cho dù Vân Triệt đã là cường giả thiên hạ vô địch cũng không thể không cảm thấy vô cùng tò mò về nó.
Nhưng hắn không cảm nhận được cơ thể và linh hồn của mình có bất kỳ thay đổi nào.
Có lẽ cũng giống như trước đây, sức mạnh “hư vô” hoàn toàn vượt qua nhận thức và lẽ thường sẽ tự nhiên xuất hiện vào một thời điểm nào đó trong tương lai.
Lúc này, hắn đi đến một nơi mà trước đây hắn chưa từng có ý định đặt chân đến.
Lưu Vân Thành, phủ thành chủ.
“Kẻ… kẻ… kẻ hèn Tư Đồ Nam, bái… bái bái bái kiến Vân chân nhân!”
Đột nhiên nhìn thấy Vân Triệt xuất hiện phía trên phủ của mình, Tư Đồ Nam sững sờ khoảng ba giây, sau đó mới như đột nhiên tỉnh mộng.
Một câu ngắn ngủi thôi mà hắn cũng run rẩy từng chữ, gần như dùng hết tất cả sức lực và ý chí mới khó khăn nói xong.
Mà mãi đến khi nói xong chữ cuối cùng, hắn mới nhớ ra mình đã quên bái lạy, thế là cuống quýt quỳ gối xuống đất.
Sau đó cơ thể run lên, một loạt mồ hôi lạnh rơi vãi trên mặt đất.
Người xung quanh cũng nhanh chóng quỳ xuống, ai nấy đều cúi đầu quỳ gối, câm như hến.
Tư Đồ Nam là thành chủ Lưu Vân Thành, đương nhiên vô cùng quyền thế. Mặc dù không hiểu nơi Vân Triệt ở là vị diện nào, nhưng hắn biết rõ nếu đối phương muốn bóp chết mình, ngay cả sức để hít thở cũng không cần dùng đến.
Tuy đang ở Lưu Vân Thành, nhưng hắn cũng không dám vọng tưởng có tư cách gặp mặt Vân Triệt. Giờ phút này, Vân Triệt lại xuất hiện ở trước mặt hắn, vậy nên hắn không biết nên vinh hạnh hay là sợ hãi.
“Thành chủ Tư Đồ.” Vân Triệt rũ mắt xuống nhìn, nhẹ giọng nói: “Đã nhiều năm không gặp.”
Tư Đồ Nam vội nói: “Vân chân nhân vẫn còn nhớ rõ ta, đúng là may mắn tích cóp muôn đời của kẻ hèn này. Vinh quang Lưu Vân Thành, bình an thiên hạ đều do Vân chân nhân ban tặng. Kẻ hèn này ngày đêm đều cung kính thờ phụng thần tư của Vân chân nhân, chưa… chưa từng bỏ sót một ngày.”
“Nữ nhi Tư Đồ Huyên của ngươi đang ở đâu?” Vân Triệt đột nhiên nói.
Một câu nói đột ngột này khiến Tư Đồ Nam lập tức sững sờ tại chỗ. Sau khi ngừng lại ba giây, hắn mới vội vàng quay đầu lại quát: “Mau! Mau đi gọi Huyền Nhi! Đi mau!”
Vân Triệt: “...”
“À… vâng vâng!” Một gia đinh của phủ thành chủ bò lồm cồm chạy đi.
Đầu của Tư Đồ Nam cúi xuống một lần nữa, không dám nói nhiều, không dám hỏi, trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ.
Vân Triệt là nhân vật lớn cỡ nào chứ, vậy mà lại tự mình đến đây... để gặp nữ nhi hắn!?
Chẳng lẽ... Không! Không thể nào!
Mặc dù nghe đồn Vân Triệt vô cùng yêu thích nữ sắc, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn đều là thiên tài tuyệt sắc! Bất kể là xuất thân hay nhan sắc đều hơn Tư Đồ Huyên đâu chỉ ngàn vạn lần.
Tuy nữ nhi Tư Đồ Huyên của hắn xinh đẹp, nhưng có đẹp đến mấy cũng không thể lọt vào mắt hắn.
Chẳng lẽ Tư Đồ Huyên khiến hắn phật ý?
Thế thì lại càng không thể!
Chưa kể Tư Đồ Huyên hoàn toàn không có tư cách và năng lực xúc phạm hắn, cho dù thật sự như thế, hắn chỉ cần nói một câu, vô số người trong thiên hạ sẽ đổ xô lao đến thiên đao vạn quả nàng, cần gì phải tự mình ra tay.
Chẳng mấy chốc, gia đinh kia đã vội vã trở lại, bên cạnh hắn là một nữ tử dáng người mảnh mai búi tóc nha hoàn bước ra khỏi phòng.
“Tiểu nữ Tư Đồ Huyên bái kiến Vân chân nhân.”
Trang phục mà nàng mặc cũng khá hoa lệ, tuổi tác khoảng ba mươi bốn mươi, cơ thể nhỏ gầy, khí tức sinh mệnh và khí tức Huyền Đạo đều vô cùng yếu ớt, cũng chính vì vậy, nàng thoạt nhìn già hơn nữ tử cùng tuổi rất nhiều.
Hết chương 2066.