“...Thì ra là vậy, ta hiểu rồi.” Trì Vũ Dao khẽ gật đầu, rồi trong đầu thầm tự nhủ:
Có thực sự tệ đến vậy không...
Lúc này, thứ đang cuồn cuộn dâng trào ở phía xa chính là khí tức của Thương Thích Thiên.
Sau khi cảm nhận được sự tồn tại của Vân Triệt, hắn nhanh chóng thu hồi huyền khí và đế uy của mình, khi đến gần, còn chưa tiếp đất thì nửa trên của hắn đã cúi xuống, thể hiện sự tôn kính.
Bịch!
Thương Thích Thiên đáp xuống rồi quỳ rạp, lớn tiếng hành lễ: “Thương Thích Thiên bái kiến Vân Đế, Đế Hậu! Vân Đế một tay che trời, thống nhất tứ phương, uy áp vạn cổ, hỗn độn...”
“Được rồi được rồi.” Da đầu Vân Triệt vừa mới bớt tê dại thì lại bắt đầu.
“Ờm?” Thương Thích Thiên sững sờ một lúc, khi hắn nhìn lên, đột nhiên thấy Vân Vô Tâm đứng bên trái Vân Triệt, gần nửa người dính chặt vào người hắn vì căng thẳng.
Vân Đế trở lại Đế Vân Thành sau mấy tháng, dẫn theo nữ tử này, có Đế Hậu ở bên cạnh mà lại thân mật như vậy...
Nào phải là sủng ái bình thường.
Trong lòng Thương Thích Thiên đột nhiên vang lên một tiếng “lộp bộp”, sau đó nhanh chóng nghiêng người hành lễ lần nữa, lớn tiếng nói: “Chúc mừng Vân Đế lại có được Thần Phi! Thần Phi nương nương dung nhan tựa như thiên tạc, khí chất tựa như thần tiên hạ thế, đứng cùng Vân Đế thật sự là bích ngọc...”
“Đây là nữ nhi của ta.” Vân Triệt lạnh lùng nói.
Tiếng nói của Thương Thích Thiên đột ngột dừng lại, sau đó hắn giơ cánh tay lên hung hăng vả mạnh vào mặt mình, cả người co lại trên mặt đất, run rẩy: “Thích Thiên đáng chết, xin đế thượng... và công chúa điện hạ trách phạt.”
“Hừ!” Vân Triệt bước đến phía trước, ánh mắt lạnh lùng: “Với năng lực của Thương Thích Thiên ngươi, trong thời gian mấy tháng này, chẳng lẽ ngươi có thể không biết gì về thê tử và nữ nhi của bản đế ở hạ giới sao!?”
“Bẩm đế thượng.” Thương Thích Thiên tỏ vẻ kinh hãi, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, trực tiếp đón nhận cái nhìn lạnh lùng của Vân Triệt: “Thích Thiên vẫn luôn cho rằng mình là tên chó điên trung thành nhất dưới trướng của đế thượng, vì mệnh lệnh của đế thượng, cho dù nơi đó có bí mật và bẩn thỉu đến đâu, Thích Thiên cũng sẽ đưa tay ra chạm vào.”
“Nhưng nơi đế thượng không muốn để cho người khác động vào, cho dù Thích Thiên có thêm ngàn lần năng lực, có thêm vạn lần là gan, cũng sẽ không bao giờ gần đến gần thêm chút nào! Càng tuyệt đối không bao giờ cho phép bọn họ chạm vào!”
Những lời này, Thương Thích Thiên gần như đã lựa chọn kỹ lưỡng từng từ.
Mà những người ở dưới, không chỉ Vân Triệt và Trì Vũ Dao, mà tất cả những thủ vệ của thành đều có thể nghe rõ.
Từng là Thần Đế của vương giới, nhưng bây giờ lại có thể tự “giẫm đạp lên mình” đến mức độ như thế này để thể hiện lòng trung thành của mình, Thương Thích Thiên cũng được coi là người đầu tiên từ trước đến nay.
Vân Vô Tâm nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu.
Sau khi nhìn Thương Thích Thiên một cái, Vân Triệt dường như không có ý định truy xét vấn đề này nữa, quay người rồi nói: “Vào trong điện rồi nói đi.”
Gần như mọi cung điện lớn nhỏ trong Đế Vân Thành đều được đặt trong một không gian độc lập, diện tích bên trong lớn hơn nhiều so với bên ngoài, đặc biệt là chính điện nằm ở trung tâm của Đế Vân Thành.
Bên trong chính điện, Vân Triệt ngồi trên chiếc bảo tọa của đế thượng tượng trưng cho quyền lực cao nhất trên thế giới hiện nay, nghe Thương Thích Thiên báo cáo về những sự kiện quan trọng gần đây của ba Thần Vực và quá trình mở rộng của Duy Tự Giả.
Thành thật mà nói, hắn khá không thoải mái trong khung cảnh hơi trang trọng như vậy.
“...Trong một trăm ngày này, có tổng cộng một ngàn chín trăn hai mươi ba cuộc nổi loạn với các hình thức khác nhau trong ba Thần Vực, một nửa trong số đó là ở Tây Thần Vực, ba phần là ở Đông Thần Vực và hơn một phần rưỡi là ở Nam Thần Vực.”
“Có một ngàn chín trăn hai mươi mốt cuộc phản loạn cỡ nhỏ, hai cuộc nổi loạn cỡ lớn, nhưng đều được dẹp yên trong vòng bảy mươi hai canh giờ. Phe phản loạn bao gồm một Thần Quân, mười ba Thần Vương, một trăm lẻ một người có tu vi Thần Linh Cảnh, những người còn lại đều ở dưới Thần Linh Cảnh.”
Những con số này nhỏ hơn nhiều so với dự đoán của Vân Triệt, nhưng cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Sự thay đổi của thời đại và sự thay đổi đột ngột của các quy tắc nhất định phải đi kèm với những thăng trầm, đặc biệt là đối với nhận thức về hắc ám của ba Thần Vực đã thâm căn đế cố hàng triệu năm, không thể thay đổi trong một sớm một chiều, sẽ luôn có những người sống chết mà bám vào niềm tin đó, thà chết mà chống lại.
Tuy nhiên, mức độ quyền lực mạnh nhất trên thế giới đã nằm trong tay của Vân Triệt, ngay cả khi số lượng và quy mô của những cuộc phản loạn này lớn hơn hàng nghìn lần thì cũng sẽ không gây ra mối đe dọa dù là nhỏ nhất.
Đặc biệt, những người có thực lực và cấp độ càng cao sẽ càng hiểu rằng, việc đi ngược lại với thế cục hiện tại của Vân Triệt là việc ngu ngốc đến mức nào.
Do đó, trong số tất cả các cuộc nổi loạn xảy ra trong một trăm ngày này, huyền giả mạnh nhất cũng chỉ có một vị Thần Quân và hơn một chục Thần Vương mà thôi.
“Ngươi xử lí những người này như thế nào?” Vân Triệt hỏi.
Hết chương 2070.