Trì Vũ Dao mỉm cười gật đầu với Vân Vô Tâm, sau đó đưa mắt nhìn Vân Triệt: “Đế thượng của ta, nếu ngươi không trở về, thiếp thân sợ rằng Đế Vân Thành sẽ quên mất tên chủ nhân của nó.”
Vẻ mặt Vân Triệt nghiêm chỉnh nói: “Có ngươi ở đây, ta đến đây cũng dư thừa, nói không chừng còn làm vướng chân vướng tay.”
Trì Vũ Dao khẽ lườm hắn một cái, nói với Vân Vô Tâm: “Vô Tâm, thấy chưa? Sau này lúc chọn hôn phu, ngươi nhất định phải tránh xa loại nam nhân vô trách nhiệm lại còn lý lẽ hùng hồn này.”
Vân Vô Tâm mím môi cười khẽ... Tuy kinh nghiệm của nàng còn ít, nhưng cũng có thể cảm nhận rõ, dù lúc nào Trì Vũ Dao cũng oán trách mắng nhiếc phụ thân, nhưng tình cảm ẩn chứa trong từng lời từng chữ của nàng lại sâu nặng đến mức ngay cả tâm hồn của người ngoài cũng rung động.
Quả thật phụ thân của nàng là nam tử khiến người khác ghen tị nhất trên đời.
“Vừa hay, Thương Thích Thiên muốn đến bẩm báo chuyện chư vực phản loạn và Duy Tự Thự sắp tới, lát nữa sẽ đến. Đế thượng đã ở đây, vậy thì không cần thiếp thân quá phận làm thay nữa.”
Vân Triệt vô thức đưa tay lên muốn nói “không cần”, nhưng ngay lập tức, tay hắn lại buông xuống, gật đầu: “Ừm, bảo Thương Thích Thiên đến gặp ta đi.”
Cái tên “Vân Đế” của hắn đã bị bỏ bê gần nửa năm rồi, dù sao cũng nên làm chút chuyện nghiêm túc!
Bất cứ người ngoài nào cũng không được đến gần khu vực tẩm cung của Đế Vân Thành, mà lúc đến gần chính điện, một loại khí tức uy nghiêm, hùng hậu, nặng nề, đồng thời cũng lạnh như băng đến thấu xương âm thầm bao trùm.
Người có thể đứng vững ở Đế Vân Thành, trở thành thủ vệ dưới trướng Vân Đế, cấp thấp nhất cũng là Thần Quân, mà cứ cách một vạn bước sẽ có một Thần Chủ tọa trấn.
Chỉ cần uy áp tự nhiên phát ra từ những cường giả nà, đã đủ khiến phần lớn sinh linh của Thần Giới không dám đến gần Đế Vân Thành nửa bước.
Tu vi của Vân Vô Tâm mới chỉ đến Thần Nguyên Cảnh, lúc luồng uy áp này đè ép xuống, đối với nàng mà nói chắc chắn là vạn núi đè thân.
Bước chân của nàng dừng lại, hàm răng cắn chặt, toàn thân không ngừng run rẩy. Cái giá lạnh và sợ hãi xâm nhập xương cốt gần như muốn xé nát cơ thể nàng, hủy hoại niềm tin của nàng, khiến hai đầu gối nàng run rẩy, hoàn toàn không theo sự kiểm soát của ý chí mà muốn quỳ xuống đất khuất phục.
Vân Triệt đưa tay ra, huyền khí giữa ngón tay lan rộng, nhưng không trực tiếp xua tan uy áp nặng nề cho Vân Vô Tâm, mà sử dụng huyền khí để đưa tâm niệm của bản thân hắn vào tâm hồn của nàng, sóng vai “chiến đấu” với nàng.
Đây là Đế Vân Thành thuộc về hắn, cũng thuộc về nữ nhi của hắn. Nàng phải dùng cơ thể và ý chí của mình để thích nghi và vượt qua.
Hàm răng của Vân Vô Tâm càng cắn chặt hơn, khuôn mặt xinh đẹp không ngừng hiện lên vè đau đớn. Thế nhưng, tâm hồn của nàng vẫn chưa bị nghiền nát, cơ thể nhỏ bé cũng đứng thẳng tắp, từ đầu đến cuối chưa từng khuỵu gối.
Bất tri bất giác, Vân Triệt đã thu tay về, lẳng lặng nhìn nàng một mình chống đỡ.
Nửa canh giờ... đối với Vân Vô Tâm mà nói, có lẽ mỗi hơi thở đều vô cùng dài.
Giây phút sự run rẩy của cơ thể hoàn toàn dừng lại, nàng mở mắt, sự kiên nghị trong mắt đã vượt qua sợ hãi: “Phụ thân, đã không sao rồi.”
“Không hổ danh là công chúa nhỏ của chúng ta.” Trì Vũ Dao chân thành cười. Nửa canh giờ ngắn ngủi mà có thể làm được trình độ này đã rất giỏi, như vậy thì nhiều nhất nửa năm nữa, Vân Vô Tâm sẽ gần như hoàn toàn không sợ uy áp ở đây nữa.
Chuyện này sẽ có vô cùng có lợi trong lúc nàng đối mặt với những kẻ thù hùng mạnh trong tương lai.
Đều là Thần Đạo, nhưng việc lấy hạ giới làm điểm xuất phát và lấy Đế Vân Thành làm điểm xuất phát là hai khái niệm khác nhau một trời một vực.
Trước chính điện, thiên uy choáng ngợp.
Uy áp trên người của mỗi thị vệ cũng đủ khiến cho một vị Giới Vương của tinh giới phải rùng mình.
Mà khi Vân Triệt bước vào, khí tức của cả không gian đột nhiên đông cứng lại.
Bịch!
Tất cả những người có mặt ở đây đều cùng nhìn chung về một hướng, quỳ một gối xuống đất, cúi người hành lễ.
“Cung nghênh Vân Đế về thành!”
“Vân Đế một tay che trời, thống nhất tứ phương, uy áp vạn cổ, hỗn độn vô song, thiên uy vĩnh trấn, phúc thế vĩnh hằng!”
Mỗi một chữ được thốt ra đều khiến không gian dao động, khiến trời đất rung chuyển.
“...” Đôi môi Vân Vô Tâm hơi hé mở, vẻ mặt vừa lo lắng vừa chấn động, trong lòng mang theo chút khó hiểu.
Vân Triệt khẽ nhìn lướt qua vẻ mặt nữ nhi của mình, thấp giọng nói: “Vũ Dao, là ai soạn mấy lời ca tụng này?”
“Đương nhiên là ta rồi.” Đôi mắt quyến rũ của Trì Vũ Dao lóe lên: “Ngươi không thích sao?”
“ ~! @ # ¥%...” Không nghi ngờ gì nữa, Trì Vũ Dao là nữ nhân thông minh đáng sợ nhất thế giới trong nhận thức của hắn.
Nhưng mấy câu ca tụng do nàng viết ra này lại khiến da đầu hắn có chút tê dại.
Hắn cảm thấy rằng đế uy của mình lập tức bị giảm xuống vài cấp.
Vậy mà nàng cũng sẽ có... những lĩnh vực không giỏi.
“Thật ra cũng không phải là không thích.” Vân Triệt vừa cân nhắc nên dùng từ như thế nào, vừa chậm rãi nói: “Chẳng qua những thứ như kiểu các Đế Vương trên thế gian đều thích như thế này, đối với ta... chúng ta mà nói, không cần thiết lắm đâu.”
Hết chương 2069.