“Đáng lẽ Đế Vân Thành này không phải là một thành phố, mà là một huyền thuyền từ thời cổ đại mang cái tên ‘Càn Khôn Long Thành’. Sự ra đời của nó có liên hệ sâu sắc với Càn Khôn Thứ trong tay Mị Âm a di của ngươi. Nó vốn thuộc về Long Thần Giới, nhưng sau khi đánh bại Long Bạch, ta đã tiện tay cướp về.”
Vân Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, đưa nàng đi xem từng tòa cung điện, từng ngóc ngách của Đế Vân Thành, kể lại từng đoạn từng đoạn quá khứ và bí mật của Thần Giới.
Cũng trong quá trình này, hắn để nàng dần cảm ngộ, thích nghi với pháp tắc và khí tức của Thần Giới.
“Ngươi xem, đây là Khởi Ảnh Cung, là tẩm cung của Thiên Ảnh a di của ngươi ở đây.”
“Đây là Thái Âm Cung, thuộc về Mị Âm a di của ngươi... Còn đây là Băng Hoàng Cung… Đây là Thái Tinh Cung…”
“Vậy không có cung điện của nương ta, sư phụ ta… còn ta nữa sao!” Vân Vô Tâm xen vào nói.
“Sao lại không có chứ?” Vân Triệt cười nói, bóng dáng hắn vút lên, đã đưa Vô Tâm đến trước một cung điện được điểm xuyết bởi các loại bông tuyết san hô, rực rỡ như mơ: “Đây là Mộng Thiền Cung của nương ngươi. Những băng di san hô này đều là ta hái từ Minh Hàn Thiên Trì của Ngâm Tuyết Giới, trừ khi ngâm vào thần hỏa, bằng không sẽ hoàn toàn không tan. Hy vọng nàng thấy được sẽ thích.”
Vân Vô Tâm ngước mắt lên, trong ánh sáng hàn băng như trong mơ, dường như nàng thấy cảnh tượng phụ thân cẩn thận từng li từng tí tự tay trang trí từng đóa từng đóa bông tuyết san hô này xung quanh cung điện, sau đó vụng về ghép hai chữ “Mộng Thiền” lại với nhau, đôi môi vô thức nở một nụ cười nhẹ thuần khiết.
“Nương nhất định sẽ thích, nói không chừng... cũng tha thứ cho ngươi.”
“Nhưng mà!” Vân Vô Tâm lập tức thay đổi giọng điệu: “Cho dù nương có tha thứ cho ngươi thì cũng không có nghĩa là sau này ngươi có thể lén bắt nạt tiểu cô cô!”
Vân Triệt: “Khụ khụ khụ!”
“Hừ!” Vân Thâm nhỏ giọng nói: “Ngươi tưởng cứ không quang minh chính đại thì nương của ta sẽ không biết hay sao…”
“Hả? Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì!”
“…”
“Nhìn bên kia đi.” Tay Vân Triệt chỉ bóng phượng hoàng ánh đỏ trên bầu trời: “Đó là Phượng Tuyết Cung của sư phụ ngươi, mà tòa ở giữa Mộng Thiền Cung và Phượng Tuyết Cung chính là cung điện của ngươi.”
Vân Vô Tâm đảo mắt qua, khẽ đọc: “Vĩnh… Tâm… Cung.”
Ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng lại giải phóng thứ sức mạnh ánh sáng khiến trái tim nàng ấm áp vô tận. Nàng biết, dòng chữ này là do phụ thân dùng ngón tay của hắn, dùng sức mạnh của hắn tự mình khắc lên.
“Sao ngươi lại đặt cái tên này vậy?” Vân Vô Tâm nhìn phụ thân, trong mắt đầy mong đợi hỏi.
Vân Triệt mỉm cười, cầm lấy tay nữ nhi, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, nhìn vào đôi mắt sáng của nàng rồi chậm rãi nói: “Vân Tâm, từ trước đến nay ta không phải là một phụ thân xứng chức, ta bỏ lỡ ngươi nhiều năm như vậy, khiến ngươi lo lắng nhiều như vậy, thất hứa với ngươi nhiều lần như vậy, hơn nữa còn bởi vì ta khiến ngươi vĩnh viễn mất đi thiên phú quan trọng nhất.”
“Cho dù ta đã trở thành người mạnh mẽ nhất trên đời thì cũng mãi mãi không thể chuộc lại và bù đắp rất nhiều thứ. Thế nhưng, ta hy vọng Vô Tâm… nữ nhi của ta nhớ rõ, cho dù tương lại xảy ra chuyện gì, cho dù thời gian và không gian hay đổi như thế nào, cho dù ta biến thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, là huy hoàng đến tột đỉnh, hay là hèn mọn như cát bụi, ngươi đều đứng vị trí quan trọng nhất trong lòng ta.”
“Chỉ có điều này là mãi mãi không thể thay đổi.”
“…” Ánh mắt Vân Vô Tâm nhất thời sững lại, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của phụ thân, một hơi thở… hai hơi thở... Đôi mắt xinh đẹp của nàng rung rung, sau đó “phì” cười.
“Ờm…” Vân Triệt vươn tay sờ chóp mũi: “Chẳng lẽ lời bộc lộ tâm tình này của ta không tốt lắm hả? Ta đã thầm diễn tập trong đầu rất nhiều lần đấy.”
“Không phải không tốt, mà là quá quê mùa!” Vân Vô Tâm vươn tay che miệng, ánh mắt long lanh: “Phụ thân ta chính là Đế Vương mạnh nhất trên đời, phải nói là rất… rất… rất lợi hại, rất cao cấp, người thường không thể nói được mấy lời này mới đúng!”
“Lần sau… lần sau nhất định sẽ khác.” Vân Triệt nhỏ giọng xuống, rất không tự tin nói.
“Không cần lần sau đâu.”
Cơ thể Vân Triệt thả lỏng hoàn toàn, Vân Vô Tâm đã tựa vào vai hắn, đôi mắt nhắm nghiền, giọng nói nhẹ nhàng: “Đã đủ rồi. Có những lời này của phụ thân, cả đời này đã đủ rồi.”
“Ai da! Hình như bổn hậu đến rất không đúng lúc, quấy rầy đến tình cảm cha con dịu dàng chân thành của các ngươi.”
Trì Vũ Dao chậm rãi bước tới, phía sau là Kiếp Tâm và Kiếp Linh cũng đi theo.
Lúc thấy Vân Triệt, hàn uy tự nhiên mà tràn đầy trong mắt Kiếp Tâm và Kiếp Linh lập tức tiêu tan, sau đó lại đồng thời cúi đầu xuống, không dám chạm mắt Vân Triệt.
Sau đêm Vân Triệt được phong Đế Vương, khi chín Ma Nữ cùng hầu hạ Vân Triệt là lần đầu tiên các nàng gặp lại Vân Triệt.
Hai nàng là Ma Nữ song sinh có đủ loại đàm tiếu ở bốn Thần Vực hiện giờ, nhưng ngay thời khắc này, các nàng cũng xấu hổ và thẹn thùng.
“Vũ Dao a di.” Vân Vô Tâm ngoan ngoãn quy củ hành lễ. Trong thâm tâm, Trì Vũ Dao vẫn là người mà Vân Vô Tâm kính sợ nhất, bởi vì dù sao nàng cũng là chính cung danh chính ngôn thuận của phụ thân, là người mà phụ thân ỷ lại nhất.
Hết chương 2068.