“Khụ khụ khụ khụ!” Vân Triệt quay lưng về phía Vân Vô Tâm, đưa mắt ra hiệu với Trì Vũ Dao: “Để sau này rồi bàn! Để sau này rồi bàn!”
Hắn tin chắc rằng Trì Vũ Dao đang cố ý, đại khái là trừng phạt việc hắn lưu luyến cố hương, lâu không quay về Thần Giới.
“Phụ thân, Vũ Dao a di, ta... ta có nên ra ngoài đi dạo một lúc không?” Vân Vô Tâm nói một cách yếu ớt.
Vân Triệt nhanh chóng vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Vân Vô Tâm: “Khí tức ở đây hoàn toàn khác biệt với hạ giới, đừng cách quá xa ta. Muốn đi đâu thì chút nữa ta sẽ đưa ngươi đi.”
Đây là lần đầu tiên Vân Vô Tâm bước chân vào Thần Giới, Vân Triệt làm sao dám rời đi.
“Được rồi, vậy thì chuyện này ‘để sau này rồi bàn’.” Trì Vũ Dao gần như đã buông tha cho hắn, sau đó nói: “Còn có một chuyện khác cần đế thượng định đoạt.”
Gương mặt Vân Triệt tỏ vẻ cảnh giác.
Trì Vũ Dao chậm rãi nói: “Huyền giả hắc ám muốn rời khỏi Bắc Thần Vực, còn cần đế thượng dùng Hắc Ám Vĩnh Kiếp để ban ân dung hợp hắc ám. Chuyện này ta thật sự là không thể nào làm thay cho ngươi được, cần phải làm phiền đến đế thượng.”
Vân Triệt thở dài một cái, gật đầu nói: “Ta không quên chuyện này đâu, hai tháng sau ta sẽ đến Bắc Thần Vực. Sau đó cứ sau mười năm một lần, ta sẽ tập trung để hoàn thành việc dung hợp hắc ám cho huyền giả Bắc Thần Vực.”
“Được, vậy thì thiếp thân sẽ sai người ở Bắc Thần Vực thu xếp ổn thỏa.”
“Đúng rồi,” Vân Triệt đột nhiên nói: “Chuyện mà ta đã nói với ngươi trước đây... ra sao rồi?”
“Chuyện đó...” Trì Vũ Dao hơi kéo dài âm cuối cùng, sau đó khẽ mỉm cười: “Việc do đích thân đế thượng dặn dò, làm sao ta dám lơ là chứ. Nếu đế thượng không có việc gì, chi bằng đến gần đó xem một chút.”
Từ trước đến giờ hắn không bao giờ phải lo lắng về những việc hắn đã giao cho Trì Vũ Dao, bởi vì kiểu gì thì nàng cũng sẽ hoàn thành tốt hơn mong đợi.
Sau một hồi lưỡng lự, Vân Triệt đưa tay nữ nhi của mình cho Trì Vũ Dao: “Vô Tâm, ở lại đây với Vũ Dao a di của con một lát, ta sẽ quay lại sớm thôi.”
Vân Triệt bay khỏi Đế Vân Thành, một mình đi thẳng về phía bắc.
“Chủ nhân, ngươi muốn đi đâu vậy?” Hòa Lăng không khỏi tò mò hỏi.
Nàng và Vân Triệt đã tồn tại cộng sinh với nhau, cho nên nàng biết rõ tất cả mọi chuyện về Vân Triệt, nhưng lại hoàn toàn không thể nhớ Vân Triệt đã bàn giao việc gì cho Trì Vũ Dao.
“Không xa đâu, ngươi sẽ biết ngay thôi.”
Câu trả lời như vậy khiến Hòa Lăng càng cảm thấy thần bí và tò mò.
Không bao lâu sau, một tinh giới cỡ nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
Vân Triệt không đi ngang qua, mà bay thẳng về phía tinh giới nhỏ này.
“Chủ nhân, đây có phải là nơi mà ngươi định đến... A!?”
Sau khi hỏi lại, Hòa Lăng lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng.
“Khí tức này... khí tức này...”
Nàng có chút thất thần lẩm bẩm, giọng nói cũng trở nên khó mà kiềm chế được sự kích động, biến thành khẽ khàng mơ mịt như đang trong mơ.
Vân Triệt tăng tốc độ, tinh giới vốn ở rất xa nhanh chóng đến gần, phóng to, dần dần trải ra một thế giới rộng lớn trong tầm mắt và tri giác.
Đây là một hành tinh nhuộm lên mình màu xanh lục bảo. Cho dù cách rất xa, thế nhưng Hòa Lăng vẫn cảm nhận được một luồng khí tức trong lành tinh khiết đến mức có thể xua tan mây mù và rửa sạch bụi bẩn trong tâm hồn nàng.
Nếu đứng trên bầu trời sao, nàng có thể nhìn thấy quang cảnh xung quanh với rừng xanh, trúc tươi, bãi cỏ thăm thẳm nối liền trời đất và vô số cây cỏ kỳ lạ điểm xuyết.
Bầu trời ở đây cao đến lạ thường với những đám mây trắng tinh khôi. Đại dương mênh mông không bến bờ nối liền với bầu trời, khó có thể phân chia ranh giới. Làn gió nhẹ chầm chậm thổi đến, khiến tâm trạng con người ta sảng khoái.
Thế nhân đã quen với việc nhìn thế giới bị vấy bẩn bởi dục vọng, xung đột và tội lỗi, nhưng dường như nơi đây là một thế giới thuần khiết bị lãng quên.
Hình bóng của Hòa Lăng xuất hiện bên cạnh Vân Triết, nàng sững sờ nhìn về phía dưới, đôi mắt dần mờ mịt, ngây ra một lúc lâu...
“Tỷ tỷ, đừng bay nhanh như vậy, tỷ tỷ, ta không theo kịp... A!”
Một giọng nói non nớt cất lên, cùng với tiếng gọi đó, một thân hình nhỏ nhắn loạng choạng xuất hiện trên bầu trời, sau đó ngã xuống rừng trúc bên dưới.
Nữ tử bị đuổi theo phía trước dừng lại, sau đó chậm rãi quay trở lại nơi thiếu niên đã ngã xuống, hai tay chống nạnh, bĩu môi nói: “Tiểu Ngạc, ngươi thật là vô dụng! Lúc bằng tuổi ngươi, ta đã có thể bay đến Thúy Quyết Phong ở bên kia chỉ trong thời gian một hơi thở.”
“Nếu giờ là trước đây, hừ, vậy thì ngươi nhất định sẽ là người đầu tiên bị kẻ xấu bắt đi.”
Cả thiếu niên và thiếu nữ kia đều có mái tóc màu xanh lục, mắt xanh lục bảo, tai dài nhọn, khí chất tỏa ra từ cơ thể của bọn họ giống như một món quà mà thiên nhiên ban tặng.
Mọi thứ đều chứng minh rằng đây là hai Mộc Linh chưa thành niên.
Thiếu niên Mộc Linh ngồi dậy khỏi mặt đất, cười nói: “Nhưng mà bây giờ đã khác với trước đây rồi, có sự bảo vệ của Vân Đế, sẽ không bao giờ có kẻ xấu nào dám làm bắt nạt chúng ta.”
Đây là một cánh đồng bao la vô cùng rộng lớn, nếu là trước đây, không cần biết là trong hoàn cảnh nào, bọn họ đều không được phép đến một nơi như vậy một mình.
Hết chương 2072.