Mà ngay cả khi được sự bảo vệ của các trưởng lão, hàng ngày bọn họ đều phải trốn đông trốn tây, trong lòng sợ hãi.
Đôi khi thức dậy sau giấc ngủ, bên cạnh sẽ ít đi một... hoặc thậm chí là nhiều thành viên trong gia đình, dòng tộc.
Đó là một cơn ác mộng còn tồi tệ hơn cả một cơn ác mộng.
“Vậy thì lại càng không thể thả lỏng được!”
Đôi mắt xanh lục của thiếu nữ Mộc Linh mở to, nói với một giọng điệu rất lão thành và nghiêm túc: “Nguyên tắc của tộc Mộc Linh chúng ta chính là có ơn thì phải đền đáp! Mãi mãi không bao giờ quên được quên bình yên hiện tại của chúng ta, còn có tinh giới dưới chân chúng ta là do người nào trao cho! Nếu ngươi không rèn luyện cho mình mạnh mẽ hơn thì trong tương lai làm sao có thể báo đáp ân tình của Vân Đế!”
Nàng đã phải sống trong sợ hãi và trốn chạy kể từ khi được sinh ra, cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà nàng đã phải chuyển “nhà” vô số lần, lần nào cũng tự mình trải qua... thậm chí là tận mắt chứng kiến thảm kịch khủng khiếp.
Mà bây giờ, Vân Đế - người đã trở thành tôn giả của bốn vực, đã ban bố một mệnh lệnh bảo vệ Mộc Linh nghiêm ngặt nhất trong lịch sử của Thần Giới, còn cố tình cải tạo và thanh tẩy tinh giới này, ban cho Mộc Linh bọn họ.
Xung quanh tinh giới còn có những Duy Tự Thự dưới trướng Vân Đế bảo vệ cả ngày lẫn đêm, thậm chí người ngoài không thể đến gần nếu như không được phép.
Bọn họ không còn phải tiếp tục sợ hãi và lang thang khắp nơi nữa.
Đồng thời cũng không bao giờ muốn quay lại quá khứ luôn sống trong sợ hãi kia.
Đối với bọn họ mà nói, đó là một số phận mà trước đây họ chưa từng mơ tới, đó là một lòng tốt mà bọn họ không biết làm cách nào để đền đáp.
Lời nói của thiếu nữ Mộc Linh khiến thiếu niên trầm mặc một lúc. Sau đó, thiếu niên kia đột nhiên cắn răng, vùng vẫy đứng dậy khỏi mặt đất, nét kiên trì hiện lên từ khuôn mặt non nớt: “Tỷ tỷ nói rất đúng, nếu không trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ... sẽ không có cách nào để báo đáp ân tình của Vân Đế.”
“Ừm!” Thiếu nữ Mộc Linh gật đầu, rồi nhẹ nhàng nói: “Với lại… gia gia nói rằng khi Vân Đế đánh hạ Trụ Thiên Giới, hình bóng Mộc Linh lóe lên trong hình chiếu rất có thể là công chúa của vương tộc, nói không chừng nàng đã ở đâu đó theo dõi và che chở cho chúng ta, chúng ta không được quên ân tình của Vân Đế, cũng không được để cho công chúa thất vọng!”
Thiếu nữ Mộc Linh cố gắng khích kệ thiếu niên, đồng thời cũng đang thúc giục chính mình.
“...” Hòa Lăng lẳng lặng nhìn, sương mù trong mắt dần dần hóa thành nước mắt, nước mắt đọng lại thành mưa.
Vân Triệt nhẹ nhàng nói: “Thần Giới quá lớn, nhưng nó sẽ không bao giờ lớn hơn mong muốn của con người, ngay cả khi ta ban hành lệnh cấm nghiêm khắc hơn gấp mười lầ, thì cũng sẽ không thể giúp cho Mộc Linh hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những người thèm muốn trong tối.”
“Vì vậy, sau khi giết chết Long Bạch, quyết định nơi tọa lạc của Đế Vân Thành, ta đã yêu cầu Vũ Dao huy động sức mạnh của những tinh giới lớn thuộc ba vực tìm kiếm tung tích của những Mộc Linh lưu lạc khắp nơi, cũng cải tạo và thanh lọc tinh giới nhỏ này, đổi tên thành ‘Mộc Linh Giới’.”
“...” Đôi môi của Hòa Lăng khẽ run rẩy, khó mà nói thành lời.
“Tinh giới nhỏ này vốn là một tinh giới phụ thuộc của Nam Minh Thần Giới. Tuy nó không lớn, nhưng linh khí của nó vô cùng tinh khiết và nồng đậm, là nơi quan trọng mà Nam Minh Thần Giới sử dụng để nuôi dưỡng các loại linh mộc dị thảo.”
“Hơn nữa nó rất gần Nam Minh, cách chưa đầy một canh giờ di chuyển. Khi ngươi lo lắng, ngươi có thể ghé thăm bất cứ lúc nào. Nếu có bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng có thể lập tức đến giúp đỡ.”
Ở thế giới bên dưới, tỷ đệ Mộc Linh đã cùng nhau bay đi. Ở nơi xa xăm, vô số khí tức của Mộc Linh chuyển động hiện lên trong nhận thức của Hòa Lăng. Giờ đây, cuối cùng tộc Mộc Linh cũng có thể tự do để lộ khí tức tinh khiết tự nhiên trên người mình, không cần phải thắt chặt thần kinh và che giấu sự tuyệt vọng trong nội tâm, dấu tích của sự hoảng sợ và lo lắng không yên cũng gần như đã biến mất.
“Giờ đây, ba Thần Vực đều đã hoàn toàn nhận thức được sự tồn tại của ‘Mộc Linh Giới’ này. Tin tức cũng đã lan truyền khắp các tinh giới lớn, Mộc Linh muốn vào Mộc Linh Giới thì có thể tìm đến chỗ Duy Tự Thư gần nhất, được Duy Tự Thư hộ tống tới nơi đây.”
Vân Triệt ngắm nhìn Hòa Lăng, dùng ngón tay vuốt ve mái tóc dài đang bay trong gió của nàng: “Thời gian có hạn, ta cũng chưa thể làm tốt nhất có thể. Nhưng cuối cũng sẽ có một ngày... một ngày không xa, ta sẽ giúp cho Mộc Linh không cần phải được bảo vệ bởi Mộc Linh Giới này nữa. Bọn họ có thể tự do đi lại, ngao du tới bất cứ nơi nào bản thân muốn mà không cần phải lo lắng về việc bị tổn thương, bởi vì khi đó họ sẽ được yêu thương, quan tâm và tôn trọng.”
Thế giới này nợ tộc Mộc Linh quá nhiều.
Thứ hắn cần trả cho tộc Mộc Linh cũng quá nhiều.
Cuối cùng ánh mắt của Hòa Lăng cũng rời khỏi thế giới trong trong mơ ở bên dưới, nàng nhìn Vân Triệt, đôi mắt đẫm nước phản chiếu ánh sáng màu ngọc lục bảo: “Chủ nhân, ta...”
Hết chương 2073.