Thế nhưng Vân Triệt đột nhiên duỗi tay ra, chạm vào đôi môi mềm mại của nàng: “Được rồi được rồi, đừng nói lời cảm ơn, giữa ta và ngươi không cần phải khách sáo như vậy, với lại...”
Hắn nhẹ nhàng nói: “So sánh giữa những thứ mà ngươi đã bỏ ra và ân tình của Hòa Lâm, những gì ta có thể làm được thực sự không là gì cả.”
Hắn biết rõ tất cả những thứ đã tặng cho tộc Mộc Linh này không phải là của bản thân hắn, mà là của Hòa Lâm và Hòa Lăng.
“...” Hòa Lăng không nói nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn hắn.
“Ngươi có muốn xuống gặp bọn họ không?” Vân Triệt lau giọt nước mắt trên má nàng: “Nếu bọn họ tận mắt nhìn thấy công chúa của vương tộc, biết rằng huyết mạch của hoàng thất chưa từng bị cắt đứt, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ cực kì an tâm và vui vẻ.”
Thế nhưng Hòa Lăng lại từ tốn lắc đầu.
“T đã không còn là công chúa của tộc Mộc Linh nữa rồi.” Nàng nhìn Vân Triệt, nói nhỏ: “Mối thù của phụ mẫu ta đã báo, tộc Mộc Linh đã nhận được sự bình an và che chở, ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Ta của hiện tại cũng chỉ là Hòa Lăng của chủ nhân mà thôi.”
“Không.” Vân Triệt cười nói: “Ngươi chỉ là chính ngươi. Bất cứ ai trên thế giới này, kể cả ta, cũng đều không thể lấy đi sự tự do của ngươi.”
“Vậy... một ngày nào đó, chủ nhân sẽ không cần ta nữa sao?” Đôi mắt xanh lục của Hòa Lăng run lên, ánh nước ầng ậng khiến lòng người cảm thấy đáng thương đến mức đau lòng.
“Nghĩ cái gì vậy chứ!” Vân Triệt dùng ngón tay bóp má nàng: “Ngươi có thực sự tin vào những gì ta vừa nói không vậy? Một người vừa ích kỷ vừa độc đoán như ta, nếu một ngày nào đó ngươi thực sự muốn rời khỏi ta, vậy thì ta sẽ cưỡng ép ngươi, buộc ngươi phải bị trói bên người ta.”
Hòa Lăng khẽ mỉm cười, nàng nghiêng cơ thể mềm mại về phía trước, dựa vào lồng ngực Vân Triệt, vòng tay ôm chặt lấy eo hắn, cực kỳ dịu dàng và kiên định nói nhỏ: “Ta sẽ không rời xa chủ nhân, đời này... sẽ không bao giờ.”
...
Thời gian nửa năm nữa lại lặng lẽ trôi qua.
Chỉ mới một năm kể từ khi Vân Triệt chính thức trở thành Đế Vương, thế nhưng uy danh và thế lực của hắn đã ổn định một cách đáng kinh ngạc, tất cả các vương giới đều coi lời nói của Vân Đế là bầu trời, theo đúng nghĩa một lời khiến thế giới lay động.
Những cuộc nổi dậy ở các vực đang giảm dần hàng tháng, sự hợp nhất của Bắc Vực và ba Vực khác cũng đang tiến triển trong vô tri vô giác.
Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của Vân Vô Tâm, Vân Triệt chính thức đưa nàng đi du lịch Thần Giới, đây là lời hứa trước đây của hắn, cũng là món quà sinh nhật dành cho nàng.
Điểm xuất phát của Vân Triệt ở Thần Giới là Đông Thần Vực, nhưng trong hành trình này, hắn đã đưa Vân Vô Tâm xuất phát từ Nam Thần Vực ở gần với Lam Cực Tinh, quyết định sau khi rời khỏi Nam Thần Vực sẽ đi thẳng về Tây Thần Vực, sau đó từ Tây Thần Vực đến Đông Thần Vực, giữa đường còn đưa nàng vào Thái Sơ Thần Cảnh.
Cuối cùng, hắn đưa nàng đến hạ giới của Đông Vực, đi xem tinh vực đã từng chứa đựng Lam Cực Tinh.
Vũ trụ rộng lớn, tinh vực tinh quang bí ẩn, các chủng tộc kỳ lạ và các cảnh quan khác nhau, các ngụy cảnh và tiểu thế giới hoặc là còn sót lại từ thời thượng cổ, hoặc là tự nhiên tự phát triển...
Không lâu sau khi cuộc hành trình bắt đầu, sự hiểu biết của Vân Vô Tâm đã bị thay đổi đến long trời lở đất.
Nàng mới biết rằng, tất cả những gì nàng đã biết và đã thấy trước đây cũng chỉ là giọt nước trong đại dương mênh mông.
Bọn họ bước tinh giới hạ vị, đi qua tinh giới trung vị, xuyên qua tinh giới thượng vị, những vị diện khác nhau tương ứng với các cuộc sống và chân trời khác nhau.
Có người đến cuối đời cũng không thể hoàn thành được mục tiêu, nhưng đó lại chỉ là điểm khởi đầu của một vị diện khác. Sự không đồng đều của thế giới được thể hiện một cách sinh động, thay đổi liên tục trong tầm mắt của Vân Vô Tâm.
Mà Vân Triệt chưa bao giờ cố tình che giấu tung tích và hào quang của mình, cho dù hắn đi đến đâu, khi bị mọi người nhận ra, bất kể là huyền giả bình thường hay Giới Vương của tinh giới thượng vị, bọn họ đều tỏ ra vô cùng kính trọng và sợ hãi đối hắn.
Cũng trong thế giới của Vân Vô Tâm, nàng càng thêm hiểu rõ hơn về việc phụ thân mình là tồn tại tối cao đến thế nào trong Thần Giới.
“Tại sao phải phản đối Duy Tự Giả! Vân Đế đại nhân là anh hùng cứu thế, mà Duy Tự Giả lại trực thuộc dưới trướng Vân Đế đại nhân, có thể duy trì trật tự một phương, bảo vệ bình an một giới mà!?”
“Các ngươi đều là kẻ bị mê hoặc, bị tẩy não! Rõ ràng Vân Đế là ma nhân ác độc nhất, đến giờ vẫn là ma nhân ác độc nhất! Người bị giết nhiều như vậy, tinh giới bị tàn sát nhiều đến thế, bao nhiêu gia tộc vì hắn mà diệt vong. Cái gọi là Duy Tự Giả, chẳng qua chỉ là công cụ để thuận tiện kiểm soát chúng ta! Vậy mà các ngươi còn muốn bảo vệ hắn!”
“Những tai họa kia là để trả thù việc Vân Đế bị phản bội năm đó! Sau lưng vương giới bị diệt vong này ghê tởm biết bao nhiêu, ngươi không nhìn thấy sao! Vân Đế từng cứu thế là sự thật không ai có thể nghi ngờ!”
Hết chương 2074.