Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1987 - Chương 2079. Hành Trình (5)

Chương 2079. Hành trình (5)
Chương 2079. Hành trình (5)

Cảnh tượng như vậy chấn động và hiệu quả hơn việc dùng từ ngữ khuyên bảo, răn đe gấp trăm ngàn lần.

Mười ba Huyền Giả hắc ám bị dây thép dài mảnh treo lên, hình ảnh thê thảm đến mức khiến người khác không đành lòng nhìn thêm.

Mặc dù bọn họ bị gãy xương, nhưng với thực lực Thần Vương của bọn họ, lúc nào cũng có thể thoát ra. Nhưng trong mắt người khác, dưới uy lực của Duy Tự Giả, bọn họ không thể có dũng khí như vậy.

Dáng người Vân Triệt hơi hạ xuống, hắn không hiện thân, chỉ đối mặt với bọn họ, thờ ơ nói: “Thiệt thòi cho các ngươi rồi.”

 

Mười ba thân thể treo ngược của Huyền Giả hắc ám chẳng khác nào chết cứng như bị sét đánh, đồng thời hai mắt trừng lớn, vẻ kích động và khó tin cực độ trong cơn khiếp sợ lóe lên trong đôi đồng tử, bởi lẽ bọn họ thấy được hình bóng lóe lên ngắn ngủi của Vân Triệt.

Chỉ cách bọn họ mười bước.

Khoảnh khắc đó, mỗi một tế bào trong cơ thể bọn họ đều đang điên cuồng run rẩy, mỗi một giọt máu đều như sôi trào sợ hãi không không chế được.

“Ma… Vân Đế… Vân Đế đại nhân!”

So với Vân Đế, bọn họ thích cái tên “Ma Chủ” hơn.

Bởi vì “Vân Đế” thống trị bốn vực, mà “Ma Chủ” chỉ thuộc về Bắc Thần Vực bọn họ, chỉ thuộc về Huyền Giả hắc ám bọn họ.

“Không thiệt thòi... So với đại ân của Vân Đế, chút công sức này của bọn ta không tính là cái gì.”

Lúc hắn nói chuyện, nước mắt trào ra.

Được Ma Chủ đến gần, được Ma Chủ an ủi, đừng nói chút thiệt thòi này, cho dù lúc này hắn phải chết vạn lần cũng không hối không tiếc.

“Vì Vân Đế, vì Bắc Vực mà tan xương nát thịt, chỉ có may mắn vô cùng, nào có thiệt thòi.” Huyền Giả hắc ám khác run giọng nói.

Lòng trung thành và kính ngưỡng của Huyền Giả hắc ám đối với Vân Triệt, ba vực khác còn lâu mới có thể sánh bằng,

Vân Triệt gật đầu với bọn họ, quay người rời đi.

Giờ phút này, đừng nói đến nhục nhã, dường như ngay cả một chút đau đớn, mười ba Huyền Giả hắc ám bị gãy xương cũng không cảm nhận được, sau khi kích động quá mức mãnh liệt dần phai nhạt, đọng lại trong lòng bọn họ chỉ có hãnh diện và không hối hận vì đã cống hiến cho Ma Chủ.

Vân Vô Tâm sóng vai bay cùng với Vân Triệt, nàng không ngừng đảo mắt, rất nghiêm túc nhìn sườn mặt phụ thân hết lần này đến lần khác.

“Trên mặt ta bị ngươi lén vẽ bậy thứ gì lên sao?” Vân Triệt bỗng nhiên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của nàng, đột ngột nói.

Chân mày Vân Vô Tâm nhíu lại, vui vẻ nói: “Đột nhiên ta cảm thấy ta thật sự rất hạnh phúc, bởi vì ta có một phụ thân có thể tôn sùng cả đời.”

Chỉ cần hiện thân trong chớp mắt, dùng thứ lời nói ngắn gọn đã cảm hóa được Huyền Giả hắc ám rõ ràng đã chịu rất nhiều uất ức.

Nàng đã quen với vai trò của phụ thân, những gì đã nhìn thấy cũng luôn là dáng vẻ hắn làm phụ thân. Mà trong hành trình này, nàng mới dần hiểu rõ cảm giác phụ thân là một Đế Vương cúi nhìn thế gian.

“Ừm...” Vân Triệt tán thành: “Loại suy nghĩ này nhất định phải duy trì.”

“Hì hì... Phụ thân, chúng ta đi đâu tiếp theo?”

“Thập Phương Thương Lan Giới, một vương giới của Nam Vực ta đã nhắc đến với ngươi. Khí tức của vương giới này sẽ cần thích ứng một khoảng thời gian, ngươi phải chuẩn bị tâm lý...”

“Ta biết ta biết! Là vương giới nơi Hòa Phi của ngươi ở!”

“…”

“Bây giờ ta cảm thấy, người có thể trở thành phi tử của cha nhất định đều vô cùng tài ba. Phụ thân, ngươi trực tiếp đưa ta đi, ta muốn đi gặp sớm một chút.”

Tháng thứ ba của cuộc hành trình, Vân Triệt đưa Vân Vô Tâm đặt chân lên vương giới đầu tiên – Thập Phương Thương Lan Giới.

Lúc đến nơi, Thương Lan Thần Đế Thương Xu Hòa đã sớm tự mình đợi chờ nghênh đón.

“Thần thiếp Xu Hòa cung nghênh đế thượng tôn lâm.” Nàng khẽ khàng hành lễ, giọng nói mềm mỏng như nước.

Vân Vô Tâm cũng hành lễ: “Vô Tâm bái kiến Xu Hòa a di.”

Nàng đã nghe Vân Triệt nói qua về Thương Xu Hòa từ rất lâu trước đây, mà lần này tận mắt gặp, Vân Vô Tâm ngơ ngác đã nhìn nàng một lúc lâu.

Đương nhiên dung mạo của người có thể làm Đế Phi của phụ thân vô cùng xinh đẹp, điểm này Vân Vô Tâm hoàn toàn không nghi ngờ gì.

Thế nhưng Thương Xu Hòa trong mắt nàng, ngoại trừ khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt chứa nước, đôi môi như hoa, hàng mi như cánh bướm... thậm chí bàn tay trắng như tuyết và mái tóc đen dài như thác nước, toàn thân từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ mềm mỏng và yếu đuối khiến người khác thương tiếc từ đôi mắt đến trái tim, từ trái tim đến linh hồn.

Hệt như tơ liễu trong giông bão, lông vũ giữa biển khơi.

Nàng không thể tin được... Nàng tin chắc bất cứ ai nhìn thấy Thương Xu Hòa đều tuyệt đối không thể tin nàng lại là một vị Thần Đế thống trị vương giới.

Thương Xu Hòa mỉm cười với Vân Vô Tâm: “Vô Tâm, ngươi và ta mới gặp lần đầu tiên, nhưng vì hai canh giờ trước mới có tin báo, cho nên ta không kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho ngươi, Thập Phương Thương Lan Giới này ngươi thích cái gì thì cứ cầm lấy thưởng thức, không cần khách sáo câu nệ.”

Không chỉ dung nhan khí chất, đến cả giọng nói của nàng cũng vô cùng nhẹ nhàng hớp hồn. Mỗi một chữ, mỗi một lời đều như gió ngâm trong khe núi, chỉ lắng nghe thôi đã là một loại hưởng thụ xa xỉ khôn xiết.
Hết chương 2079.
Bình Luận (0)
Comment