“Cảm ơn Xu Hòa a di.” Vân Vô Tâm lại thi lễ, sau đó… hoàn toàn không kìm được nói: “Xu Hòa a di, ngươi thật xinh đẹp, giọng nói cũng… hay như vậy.”
Đối mặt với Thương Xu Hòa, không biết vì sao trái tim nàng lại tràn đầy mong muốn ca ngợi.
Thương Xu Hòa mỉm cười đáp lại: “Công chúa nhỏ của chúng ta mới thật sự xinh đẹp và đáng yêu nhất, cũng khó trách được đế thượng cưng chiều như vậy.”
Thương Xu Hòa tự mình đến đón tiếp Vân Triệt không hề mang theo Hải Thần và Thần Sứ, bên cạnh chỉ có Nhụy Y đi theo. Chẳng qua sau khi hành lễ theo Thương Xu Hòa, Nhụy Y vẫn không nói một lời đứng phía sau, nửa cúi đầu, không hề nhìn Vân Đế một cái.
Bên trong đôi mắt nửa rũ xuống của nàng tràn đầy ngọn lửa căm giận không hề muốn che giấu dù chỉ một chút.
“Ngươi là Thần Đế của Thương Lan, bộn bề nhiều việc, sao phải đích thân đến đón.” Vân Triệt thờ ơ nói: “Ta muốn đưa Vô Tâm đến phương Bắc của Thương Tịch Hải ngắm cảnh, mượn Thương Hải Nộ Sa dùng một chút.”
Đương nhiên chủ yếu là Vân Triệt muốn nữ nhi nhìn thấy tọa kỵ độc quyền của Thương Lan Thần Đế - huyền thú lớn nhất có thể bắt được trên đời này,.
“~! @ # ¥% ...” Nhụy Y cuối cùng cũng ngước mắt lên, trong mắt gần như muốn phun lửa giận vào mặt Vân Triệt.
Nàng còn tưởng Vân Triệt tìm thấy lương tâm nên tiện đường đến thăm Thương Xu Hòa... Kết quả lại chỉ là đến mượn Thương Hải Nộ Sa!
Thương Xu Hòa dịu dàng nói: “Đế thượng và Vô Tâm vượt tinh vực đến đây, đi đường mệt nhọc. Hiển nhiên đế thượng không mệt mỏi, nhưng Vô Tâm còn nhỏ, trong người mệt mỏi sẽ khó có thể vui chơi thỏa thích, không bằng trước tiên nghỉ ngơi ở vương vực một phen.”
“Thiếp thân đã chuẩn bị trà bánh xong rồi, đế thượng và Vô Tâm cũng không ngại nếm thử một chút chứ.”
“Được được.” Vân Triệt còn chưa đáp lại, Vân Vô Tâm đã nói: “Ta cũng muốn đến chỗ Xu Hòa a di nhìn xem.”
“… Được rồi.” Vân Triệt chỉ có thể đồng ý.
Dù đã gần hai năm trôi qua, nhưng từ không trung nhìn xuống, Thương Lan Thần Vực vẫn rải rác hoang tàn như trước, xung quanh đều là dấu vết của trận chiến ác liệt năm đó.
Nhất là một số sức mạnh còn sót lại từ Vân Triệt và Long Bạch, đến bây giờ vẫn không thể tiêu tan hoàn toàn.
Vương Thành Thương Lan hiện giờ đã tạm thời chuyển đến phía đông Thần Vực, trước mắt đã khá có quy mô và khí thế.
“Nơi đây là chiến trường năm đó, có thể khôi phục đến mức này trong khoảng thời gian ngắn như vậy, quả thật có chút bất ngờ.”
Trên đường đến Vương Thành, Vân Triệt nhìn quanh bốn phía, tỏ vẻ tán thưởng nói.
Thương Xu Hòa khẽ nói: “Tuy rằng Thương Lan bị tàn phá nặng nề, nhưng chưa tổn hại đến gốc rễ, chậm rãi tái tổ chức thì nhất định có thể khôi phục hào quang năm xưa.”
“Hình như không hề có Hải Thần mới thì phải?” Vân Triệt lại nói.
“Cảm tạ đế thượng quan tâm.” Thương Xu Hòa mỉm cười hành lễ, giọng nhẹ như bông: “Tuy rằng Hải Thần suy yếu nghiêm trọng, Thần Sứ cũng chết hơn một nửa. Nhưng thế gian bây giờ đều nằm trong tay đế thượng, có sự che chở của đế thượng, không sợ kẻ thù bên ngoài lợi dụng sơ hở lừa gạt. Cho nên truyền thừa của Hải Thần, đào tạo Thần Sứ cũng không cần gấp gáp miễn cưỡng. Suy tính về lâu về dài, tốt nhất nên hoãn lại để lựa chọn người tài, thà ít mà tốt.”
“…” Vân Triệt đưa mắt nhìn về phía nàng: “Quả thật ngươi rất lý trí và kiên nhẫn, khác xa phong cách của huynh trưởng ngươi.”
Thương Xu Hòa nói: “Thực ra trông có vẻ bề ngoài của huynh trưởng thô bạo ngang ngạnh, kỳ thật hắn vô cùng thận trọng, lòng dạ thâm sâu uyên bác. Thiếp thân so với huynh trưởng thì sao có thể bằng.”
“Quả thật sao một người có thể khiến Đế Hậu nhiều lần khen ngợi, trọng dụng, giao phó lại có vẻ bề ngoài đơn giản như vậy được.”
Vân Triệt đổi giọng, con ngươi đen của cũng mang theo chút thâm thúy: “Có điều, câu ‘không thể sánh được này’ quá khiêm tốn rồi. Ngươi làm Thần Đế chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã nắm giữ chư giới của Nam Vực trong lòng bàn tay, năng lực như vậy, e rằng muốn khiến Thần Đế khoe khoang xuất chúng một đời này đều xấu hổ tự thẹn.”
Thương Xu Hòa khẽ lắc đầu, thỏ thẻ nói: “Thiếp thân bệnh nặng, lại bị Nam Minh thèm muốn, bất đắc dĩ nửa đời không thấy mặt trời. Trong lạnh lẽo cô đơn, thiếp thân đành chỉ tĩnh tâm tập trung vào sách, đọc di vật người xưa, tiếp thu trí tuệ tiền bối, xem tình trạng chư giới, nhìn thiên hạ thay đổi.”.
Trong lúc nói nhỏ, ngón tay như ngọc của nàng nhẹ nhàng nhặt một phiến cánh hoa không biết từ đâu bay đến dính vào vạt áo, sau đó lại nhìn nó nhẹ nhàng cô đơn bay về phương xa không biết đường về từ kẽ tay mình.
“Bất tri bất giác đã vạn năm trôi qua, mà Nam Vực khổng lồ với chín ngàn tinh giới đã in sâu vào trong tâm trí thiếp thân như quen thuộc rõ ràng, như chạm khắc.”
Vân Triệt: “…”
“Mọi thứ thiếp thân có chỉ là sự hiểu biết. Bàn về khả năng dùng người ngự thế, thiếp thân không dám so sánh với huynh trưởng, lại càng không dám nhận lời khen ngợi của đế thượng.”
“Nhờ vào cái tên ‘Hòa Phi’ mà đế thượng ban cho, cùng với uy thế còn lại của huynh trưởng, mới có thế lực của Thương Lan hiện giờ.”
Vân Triệt nhất thời không nghĩ ra nên nói gì đáp lời.
Nàng hiểu rõ chín ngàn tinh giới Nam Thần Vực đến đáng sợ, thế nhưng lại phải ẩn mình trong bóng tối lạnh lẽo và cô độc không thể chạm vào ánh mặt trời trong vạn năm.
Hết chương 2080.