Chỉ nghĩ đến thôi đã nặng nề khiến người ta không thở nổi.
Lý do nàng cố chấp sống sót như vậy cũng chỉ vì không phụ cố gắng Thương Thích Thiên đã dốc sức bỏ ra.
Vân Vô Tâm nhìn Thương Xu Hòa, lại nhìn về phía phụ thân đột nhiên trầm lặng... Là vãn bối, nàng rất tự giác không dám tự ý lên tiếng.
Đi vào Vương Thành, Thương Xu Hòa không đưa bọn họ vào chủ điện mà đi thẳng vào tẩm cung.
Khí tức trong tẩm cung nhẹ nhàng, yên bình tĩnh lặng, thị nữ trong cung, Thần Sứ ngoài cung đều đã bị phái đi.
“Thiếp thân vốn biết đế thượng không thích lễ nghi và quấy rầy, cho nên không để người khác ở gần hầu hạ.”
Thương Xu Hòa làm “Hòa Phi” đã hơn một năm, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn bước vào tẩm cung của nàng.
So với tẩm cung của Thần Đế một vương giới, nơi này lại mộc mạc hơn nhiều so với mong đợi. Trang trí đơn giản, màu sắc đơn điệu, chẳng qua bên trong vẻ đơn giản lại tinh tế lộ ra một loại tao nhã khiến người ta không khỏi thở dài và xấu hổ.
“So với sự xa xỉ dục vọng cực độ của Thương Thích Thiên, ngươi đúng là một thái cực khác.” Vân Triệt thuận miệng nói.
Với cảnh ngộ trước kia của Thương Xu Hòa, nàng thích kiểu phong cách này cũng cực kỳ bình thường.
“Vậy...” Môi Thương Xu Hòa cong lên thành một đường vòng cung xinh đẹp, nhìn vào mắt Vân Triệt nói: “Đế thượng thích xa hoa dục vọng, hay là đơn giản thanh lịch?”
“Muốn xa hoa thì xa hoa, muốn đơn giản thanh lịch thì đơn giản thanh lịch.” Vân Triệt tùy ý ngồi xuống: “Đối với ta mà nói còn cần đáp án thứ hai sao?”
“Xì!” Nhụy Y ở phía sau khẽ phỉ nhổ một tiếng.
Thương Xu Hòa khẽ cười nói: “Trả lời như vậy, thế gian cũng chỉ có đế thượng mới có tư cách.”
“A!”
Vân Vô Tâm vẫn đang tò mò quan sát xung quanh, đột nhiên thốt lên một tiếng.
Nàng đứng trước một chiếc bàn gỗ, ngơ ngác nhìn một cuộn tranh trải bên trên.
Bức tranh chỉ mới hoàn thành một nửa, phong cảnh đơn sơ, chim chóc muông thú đơn giản, nhưng dưới ngòi bút miêu tả huyền ảo lại khiến người ta dường như lạc vào trong khung cảnh đó, nghe thấy gió thổi, chim chóc bay lượn, sinh động như thật.
Còn có một ý cảnh cao xa hoàn toàn không thể diễn tả hết bằng lời tràn khỏi trang giấy.
Phượng Tuyết Nhi yêu thích tranh chữ, Vân Vô Tâm theo nàng tu luyện rất nhiều năm, cũng thường tập tranh chữ. Mà bức tranh trước mắt, bút tích này, ý cảnh này, hoàn toàn vượt xa những gì nàng từng thấy từ trước đến nay.
Thậm chí còn vượt xa sự hiểu biết của nàng về từ “tranh”.
Hơn nữa... đây chỉ là một tác phẩm còn dang dở.
“Xu Hòa a di.” Vân Vô Tâm mất một lúc lâu mời dời mắt khỏi cuộn tranh: “Đây là… do ngươi vẽ sao?”
Nơi này là tẩm cung Thần Đế của Thương Xu Hòa, đương nhiên nó cũng chỉ có thể là bức tranh của nàng.
Chẳng qua điều này khiến nàng quá khó tin.
“Tác phẩm nhàn hạ vài ngày trước.” Thương Xu Hòa đảo mắt nói: “Nhưng bức tranh này vẫn chưa hoàn thành, nếu Vô Tâm thích, không ngại ở thêm một khoảng thời gian, đợi hoàn thành bức tranh rồi ta sẽ tặng ngươi, thế nào?”
“Thật... Thật sao?”
Sự phấn khích của Vân Vô Tâm không thể nói thành lời. Đối với người không thích mà nói, đó chỉ là bức tranh của Thần Đế, nhưng đối với người yêu thích mà nói... Chỉ cần nửa bức đã là bảo vật có một không hai vạn kim cũng không thể mua.
“Cảm ơn Xu Hòa a di, ta nhất định sẽ trân trọng gấp bội!”
Vân Triệt hiếm khi nhìn thấy vẻ kích động vui mừng như thế của Vân Vô Tâm, trong lòng hắn hết sức kinh ngạc, còn hơi có chút ghen tị: “Không ngờ ngươi còn có sở trường về cái này.”
“Hừ! Này tính là gì, tiểu thư nhà ta rất lợi hại.”
Thương Xu Hòa còn chưa đáp lại, Nhụy Y ở bên cạnh đã không nhịn được mà thốt lên: “Đâu chỉ tranh vẽ, thư pháp, chạm khắc, đàn tranh, sáo, tiêu... của tiểu thư nhà ta, thứ nào cũng là thiên hạ vô song! Có thể lấy được tiểu thư nhà ta là ân huệ vạn đời mới có thể tu được.”
“Nhụy Y!” Thương Xu Hòa khẽ trách mắng: “Nói chuyện với đế thượng cần nhẹ giọng tao nhã, không được mất lễ nghi.”
“…” Nhụy Y quay mặt qua chỗ khác, mím môi, vẻ mặt không phục không muốn.
Xưng hô của nàng với Thương Xu Hòa vẫn là “tiểu thư nhà ta”, mà không phải “Thần Đế”, dường như lúc ở riêng, nàng đã quen xưng hô như vậy.
Thương Xu Hòa mỉm cười nói: “Vạn năm trước kia, lúc ngồi một mình buồn chán, thiếp thân sẽ tìm chút nhã vật giết thời gian, không đáng lọt vào mắt xanh của đế thượng.”
“Xu Hòa a di thực sự lợi hại như vậy sao?” Nếu không có bức tranh hoàn thành một nửa này, có lẽ Vân Vô Tâm Sẽ không cảm thấy gì. Thế nhưng có bức tranh vô cùng kinh diễm này, chắc chắn lời nói của Nhụy Y khiến nàng hết sức ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi!” Nhụy Y lập tức đáp lời, vẻ mặt kiêu ngạo: “Ta đi theo tiểu thư cả đời, nàng tốt bao nhiêu ta biết rõ hơn ai hết. Muốn nói đến thứ tiểu thư giỏi nhất thì phải là tài nghệ nấu nướng của nàng!”
“Bên ngoài có lời đồn, nói món ngon bậc nhất ở Nam Thần Vực chính là canh Phỉ Ngọc Liên Tâm của tinh giới Khởi Mộng Hiên Thất, hừ! Đó là bởi vì bọn họ không có phúc nếm được món ăn tiểu thư nhà ta tự tay làm.”
“Thứ như ‘canh Phỉ Ngọc Liên Tâm’, trước mặt tiểu thư, ngay cả hai chữ thô thiển cũng không xứng!”
Chân mày Vân Triệt giật giật. Cái tên “canh Phỉ Ngọc Liên Tâm” này, hắn cũng không xa lạ.
Hết chương 2081.