Trước cuộc chiến khốc liệt với Tây Thần Vực, Thủy Mị Âm kéo hắn tới Thất Tinh Giới, mục đích khách quan là đi nếm thử canh Phỉ Ngọc Liên Tâm được xưng là bậc nhất Nam Vực này.
Chẳng qua ngày ấy không được như ý nguyện, bởi vì lúc ấy đại quân Bắc Vực đã ồ ạt đóng quân ở Nam Vực, Khởi Mộng Hiên của Thất Tinh Giới sợ hãi trực tiếp trốn chạy đến hạ giới.
Mà lần này du lịch Nam Thần Giới, Vân Triệt cũng đặc biệt đưa Vân Vô Tâm tới Thất Tinh Giới một chuyến.
Thế cục ổn định, Nam Vực bình yên, quả nhiên Khởi Mông Hiên đã trở về. Hắn toại nguyện đưa Vân Vô Tâm nếm thử canh Phỉ Ngọc Liên Tâm được Thủy Mị Âm cực kỳ tôn sùng này.
Mà kết quả cũng hoàn toàn không làm hắn thất vọng, mỹ vị của canh Phỉ Ngọc Liên Tâm tuyệt đối xứng đáng với tiếng tăm và sự tôn sùng của Thủy Mị Âm, thậm chí còn vượt xa mong đợi.
Đối với Vân Vô Tâm mà nói, nó còn tạo thành chấn động vị giác gần như long trời lở đất.
Thời gian chỉ một tháng trước.
Quả nhiên lời nói của Nhụy Y khiến đôi mắt xinh đẹp của Vân Vô Tâm lập tức mở lớn.
Món “canh Phỉ Ngọc Liên Tâm” được tôn sùng là “bậc nhất” ở Nam Thần Vực, trực tiếp phá vỡ nhận thức của Vân Vô Tâm đối với mỹ thực, lại bị gọi là… thô thiển?
“Một tháng trước, phụ thân dẫn ta đi nếm thử món canh Phỉ Ngọc Liên Tâm.” Vân Vô Tâm nói: “Theo cảm nhận của ta thì quả thực là danh bất hư truyền. Xu Hòa a di… thực sự còn lợi hại hơn sao?”
Lúc đối mặt với Vân Vô Tâm, ánh mắt và thái độ của Nhụy Y đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Sau khi tiểu thư nhà ta biết tin đã bỏ mọi việc, tự tay chuẩn bị trà bánh cho các ngươi. Nếu như điện hạ không tin, vậy thì tự mình đánh giá một phen là được.”
Nói xong, nàng đi thẳng đến bàn trà trước mặt Vân Vô Tâm, cầm cái lồng ngọc trên bàn lên.
Bên trên cái lồng ngọc còn có một tầng kết giới mỏng dùng để đề phòng tản mùi và sự xâm nhiễm của bên ngoài.
Một tách trà, một đĩa bánh sữa ba tầng, một đĩa bánh xốp khéo léo.
Cực kỳ đơn giản mà lịch sự tao nhã.
Thế nhưng để chiêu đãi đại nhân vật bậc này như Vân Đế, ít nhất về mặt thị giác, dường như quá đơn giản.
Nhưng ánh mắt của Vân Tiệt còn chưa liếc đến đó, chóp mũi hắn đã đột nhiên giật giật một chút.
Vân Triệt không phải người thích trà, nhưng hương trà nhàn nhạt dần bay đến lại giống như có một ma lực không tên, lặng lẽ từ mũi truyền vào tim, tươi mát khó hình dung, hương thơm khó tả hòa quyện với mùi thơm ngọt, khiến từ tai mắt miệng mũi đến thần kinh toàn thân của hắn cũng không kìm được mà bắt đầu thư giãn.
Loại hưởng thụ và thoải mái khôn xiết này giống như cả người được đám mây mềm mại vô hình chậm rãi nâng lên, bồng bềnh trong không cốc linh vũ.
“…” Chỉ dựa vào thứ này, Vân Triệt đã ý thức được có lẽ lời nói của Nhụy Y không hề khoa trương.
“Thơm… quá.”
Tâm trạng của Vân Triệt khó bị lay động, mừng giận cũng không thể hiện ra, nhưng Vân Vô Tâm lại hoàn toàn không bình tĩnh như hắn. Nàng khẽ lẩm nhẩm một tiếng gần như mất hồn, chậm rãi đi đến trước bàn trà, bước chân tựa như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng dắt đi.
“Mời điện hạ dùng, sau đó ngươi sẽ hiểu những gì tỳ nữ vừa nói.” Nhụy Y bày đũa tre cho Vân Vô Tâm, chờ mong phản ứng của nàng… Đồng thời còn âm thầm liếc Vân Triệt một cái.
Đôi môi Vân Vô Tâm bất giác mím lại rồi buông ra, nàng cầm lấy đũa tre, gắp một miếng bánh sữa nhỏ, mùi thơm ngào ngạt bay đến gần, nàng từ tốn cẩn thận đưa vào trong miệng.
“…” Sau đó nàng ngơ ngẩn cả người.
Đũa tre rời khỏi môi, hai gò má Vân Vô Tâm khẽ nhúc nhích, dường như đang nhai bằng biên độ nhỏ nhất, ngoài ra nàng không có động tác hay biểu cảm nào khác, ngay cả mắt cũng dừng lại thật lâu như bỗng nhiên bị hút mất hồn phách.
Phản ứng kỳ lạ của Vân Vô Tâm khiến Vân Triệt bật cười: “Khoa trương như vậy sao?”
“Thế nào? Có hợp với khẩu vị của ngươi không?” Thương Xu Hòa dịu dàng hỏi.
Đôi môi Vân Vô Tâm khẽ mấp máy, một lúc lâu sau nàng mới khẽ nói: “Phụ thân, ngươi nếm thử sẽ biết.”
Nhụy Y “vèo” quay mặt qua chỗ khác, không chịu giúp Vân Đế mở cái lồng ngọc trên bàn trà trước mặt hắn.
Mà Vân Vô Tâm lại cầm đũa tre lên lần nữa, gắp thêm một miếng bánh sữa...
Động tác này của nàng khiến thân trên Vân Triệt vô thức ngả ra sau, vội vàng xua tay nói: “Đừng, đừng, ta tự làm…”
Nhưng bàn tay tuyết trắng của Vân Vô Tâm đưa đến trước môi hắn: “Mau nếm thử đi! Nếu không thực sự sẽ rất hối hận đó.”
Hắn là Đế Vương của Thần Giới, phải có uy danh cần có, ở riêng thì cũng không sao, nhưng được người khác đút ăn trước mặt mọi người… Còn thể thống gì.
Nhưng trước mặt Vân Vô Tâm, hắn nào có chút uy nghi nào. Mà so sánh với việc tổn hại đế uy, đương nhiên hắn càng không muốn làm trái ý nữ nhi, vẫn nửa miễng cường há miệng.
Bánh sữa vào miệng lập tức tỏa hương, sau đó vị giác như bị nhẹ nhàng chấn động, lại hoàn toàn đốt cháy, một loại hưởng thụ và thỏa mãn quá ngào ngạt nhanh chóng lan ra toàn thân.
Ngũ cảm lơ lửng trong vui sướng tột cùng, khí huyết trở nên vui vẻ, ngay cả linh hồn cũng giống như trở nên nhẹ nhàng khiêu vũ.
Mặc dù đã đặt kỳ vọng rất cao, nhưng nội tâm hắn vẫn không ngừng cảm khái.
Hết chương 2082.