“Ai da? Phụ thân nói nghe có vẻ bối rối quá.” Vân Vô Tâm chớp chớp mắt, vẻ mặt tinh nghịch nói: “Sợ lúc làm chuyện xấu không cẩn thận bị Huyền Âm a di nhìn thấy sao?”
“Đây không phải là vấn đề chủ yếu nhất.” Vân Triệt khẽ thở ra một hơi: “Vấn đề lớn nhất là nàng chẳng những rất am hiểu, hơn nữa dường như rất thích âm thầm nhìn trộm…”
Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt nhanh chóng nghiêm túc, sửa lời nói: “Khụ, rất thích âm thầm bảo vệ ta. Có lẽ bởi vì trước kia ta khiến nàng lo lắng quá nhiều, cho nên cho đến bây giờ, nói không chừng nàng thỉnh thoảng còn có thể dùng cách này để âm thầm quan sát, loại bỏ tai họa ngầm có khả năng ở bên cạnh chúng ta.”
Vừa nói, ánh mắt của hắn không ngừng quét xung quanh trên dưới.
“Ồ?” Vân Vô Tâm bật cười: “Hóa ra Huyền Âm a di còn có một mặt đáng yêu như vậy.”
“Năm đó làm sư tôn, bây giờ làm thê tử, có thể có được Huyền Âm là chuyện may mắn nhất kiếp này của vi phụ.” Vân Triệt nhìn tuyết trắng mênh mông phía trước, mỉm cười thở dài.
“…” Vân Vô Tâm ghé môi vào bên tai phụ thân, nhỏ giọng hỏi: “Quả nhiên Huyền Âm a di đang nhìn lén chúng ta phải không?”
“Đề phòng thôi.” Vân Triệt cũng thấp giọng đáp lại.
Vân Vô Tâm: (* ^ ▽ ^ *)
Vân Đế tôn lâm nào phải chuyện nhỏ.
Toàn bộ Băng Hoàng Thần Tông lập tức chấn động kịch liệt, các trưởng lão cung chủ vội vàng chạy tới, chẳng qua bọn họ còn chưa kịp cúi đầu hành lễ, bóng dáng của Vân Triệt và Vân Vô Tâm đã biến mất trong nháy mắt, tiến thẳng vào Băng Hoàng Thánh Vực, chỉ để lại bọn họ đối mắt nhìn nhau.
Vừa vào Băng Hoàng Thánh Vực, khí tức băng tuyết quen thuộc đã nghênh đón. Trước mắt, một bóng hình băng tiên xinh đẹp chậm rãi tiến đến.
“Động tĩnh như vậy, quả nhiên là các ngươi.” Mộc Băng Vân mỉm cười, đôi mắt băng tuyết dừng lại trên người Vân Vô Tâm.
“Băng Vân cung chủ, đã lâu không gặp.” Vân Triệt cũng mỉm cười gật đầu. Mỗi lần nhìn thấy Mộc Băng Vân, trong lòng hắn luôn trở nên rất thoải mái bình thản, cho dù hắn đã trở thành Vân Đế cũng vẫn như vậy.
Có lẽ là bởi vì tuy đôi mắt của nàng phản chiếu màu băng tuyết, nhưng lại vĩnh viễn mềm mại như nước.
Lúc này, Vân Vô Tâm tiến lên một bước nhỏ, trịnh trọng hành lễ với Mộc Bâng Vân: “Băng Vân Tiên Cung, hậu bối Vân Vô Tâm, bái kiến Thái Tổ sư tôn.”
Mộc Băng Vân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt lắc đầu: “Không cần phải như vậy. Mộc Băng Vân của Băng Vân Tiên Cung đã ‘qua đời’ hàng ngàn năm trước. Ta bây giờ chỉ thuộc về Ngâm Tuyết Giới, đã không còn liên quan gì đến quá khứ, không cần gọi ta là Thái Tổ sư tôn.”
“Vậy thì…” Vân Vô Tâm nâng mắt: “Ta có thể gọi ngươi là tiểu di được không?”
Câu nói này khiến Mộc Băng Vân luôn khó mà dao động cảm xúc mỉm cười: “Đương nhiên, tỷ tỷ của ta là Đế Phi của phụ thân ngươi, ta hiển nhiên là tiểu di của ngươi.”
Vân Triệt: (Nha đầu này… Cả hai cách gọi đều dùng, cũng lươn lẹo ghê!)
Nàng đưa mắt về phía Vân Triệt: “Không hổ là nữ nhi của Vân Đế, thật khiến người ta yêu thích.
“Băng Vân cung chủ.” Vân Triệt nói: “Ngươi vẫn nên gọi ta giống như trước đây, tuy đã nghe quen hai chữ “Vân Đế”, nhưng nghe từ ngươi, ta vẫn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.”
Vân Vô Tâm khẽ nheo mắt: (Hả ???)
“… Cũng được.” Mộc Băng Vân nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiểu di.” Vân Vô Tâm đột nhiên kêu lên: “Ngươi trông thật đẹp, còn đẹp hơn cả tưởng tượng của ta. Chẳng trách phụ thân luôn nói với ta ngươi giống như tiên nữ.”
“???” Chân mày Vân Triệt run lên: Ta nói như vậy khi nào!?
“…” Mộc Băng Vân giật mình, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
“Lúc tiến vào Đông Thần Vực, phụ thân đã nói một năm không gặp tiểu di, trong lòng vô cùng nhớ… Á, đau quá!”
Vân Triệt đánh vào đầu Vân Vô Tâm, nghiêm mặt nói: “Băng Vân cung chủ, Huyền Âm đi đâu rồi? Vì sao không ở trong Thánh Vực.”
“Nàng đang bế quan.” Mộc Băng Vân đáp lại, khí tức vẫn như hoa sen tuyết, mắt như một hồ nước lạnh tựa như không bị lời nói vừa rồi quấy nhiễu.
“Bế quan?”
“Chỉ tĩnh tâm tu hồn, không phải tiến cảnh.” Mộc Băng Vân nhẹ nhàng nói: “Nàng biết các ngươi sắp đến, cho nên trước khi bế quan muốn ta gọi nàng lúc các ngươi đến là được.”
“Ta đi gọi nàng xuất quan ngay.”
“Không cần làm phiền.” Vân Triệt nâng tay lên nói: “Ta đưa Vô Tâm trực tiếp đến gặp nàng là được.”
“Hàn khí sâu trong Vụ Tuyệt Cốc quá nặng, Vô Tâm không thể chịu đựng được.” Mộc Băng Vân nói: “Vô Tâm lần đầu tiên đến đây, ngươi nên dẫn nàng đi Thánh Vực dạo chơi trước đã.”
“Vậy được rồi.” Vân Triệt không từ chối: “Làm phiền Băng Vân cung chủ.”
Đối mặt với Mộc Băng Vân, thái độ của hắn cũng vẫn mang theo kính cẩn tôn trọng như trước kia.
“Đúng rồi, lần này cha con các ngươi chuẩn bị dừng lại ở Ngâm Tuyết Giới bao lâu?” Mộc Băng Vân hỏi.
Vân Triệt liếc nhìn Vân Vô Tâm: “Việc này vẫn dựa vào hứng thú của Vô Tâm.”
“Ta nói làm gì tính.” Vân Vô Tâm xoa mái tóc bị phụ thân sờ rối, nhỏ giọng than thở.
Mộc Băng Vân nở nụ cười nhẹ, đạp tuyết rời đi.
Khí tức của Mộc Băng Vân vừa đi xa, Vân Triệt lập tức lộ ra vẻ hung dữ, trừng mắt gầm nhẹ: “Nha đầu nhà ngươi! Thật sự càng ngày càng coi trời bằng vung!”
“Ta… ta không phải đang giúp phụ thân hay sao?” Vẻ mặt Vân Vô đầy tủi thân sợ hãi.
“Ta cần ngươi giúp à!”
Hết chương 2102.