Chẳng qua một lúc lâu cũng không nói một lời.
“Phụ thân, ngươi… có phải tâm trạng không tốt không?” Vân Vô Tâm nhẹ giọng hỏi.
Về chuyện của Hỏa Phá Vân, nàng ít nhiều gì cũng biết một chút.
Vân Triệt nhìn về phía trước, tựa như nói với chính mình: “Lúc người ta có được vài thứ, thường cũng đánh mất thứ gì đó.”
“Vậy thì… ‘đánh mất’ quấy nhiễu phụ thân lúc này là cái gì?” Vân Vô Tâm hỏi.
“Cả đời này của ta đã định trước không có bằng hữu.”
Lúc nói ra những lời này, Vân Triệt lại không thấy mất mát hay tiếc nuối quá nhiều, chỉ là có chút buồn phiền.
“Vì sao? Bởi vì... phụ thân đứng quá cao sao?”
Vân Triệt nở nụ cười, chậm rãi nói: “Lúc ngươi coi một người là bằng hữu, nếu người đó rơi xuống vực sâu, ngươi sẽ lo lắng khổ sở vì hắn, sẽ không ngại dùng tất cả phương pháp và sức mạnh để giúp đỡ hắn.”
“Lúc hắn lên cao, ngươi sẽ vui mừng và vinh dự vì hắn. Nhưng nếu hắn lên quá cao, càng ngày càng cao, ngược lại ngươi sẽ thấy mất mát, sẽ khó chịu… Cho đến một ngày, hắn bước đến nơi cao ngươi cần ngẩng mặt mới có thể nhìn thấy, hắn vẫn đối xử với ngươi như trước, có thể không tiếc cả mạng sống vì ngươi, nhưng ngươi lại không thể coi hắn là bằng hữu, ngay cả sự giúp đỡ của hắn cũng sẽ khiến ngươi khó chịu.”
“Vì… sao… chứ….” Nàng vẫn chưa trải nghiệm tình cảnh như lời nói của phụ thân lần này, cho nên đương nhiên không thể hiểu.
“Bởi vì bằng hữu chân chính cần bình đẳng.” Vân Triệt nói.
“…” Vân Vô Tâm mấp máy môi, nàng vẫn không hiểu.
“Người vừa rồi… hắn tên là Hỏa Phá Vân, hắn từng là một thiên tài cao ngạo, cũng chính vì quá cao ngạo, quá thiên tài, hắn chưa từng có bằng hữu, mà ta là người đầu tiên thật sự coi hắn là bằng hữu.”
“Nhưng ta đi quá nhanh, lên quá cao… còn làm mờ nhạt Kim Ô Viêm hắn lấy làm tự hào nhất, còn ‘cướp đi’ nữ tử đầu tiên hắn cảm mến…”
Bằng hữu… Sức mạnh… Hồng nhan…
“Chẳng qua mặc dù lúc đó ta đã nhận ra sự thay đổi trong suy nghĩ của hắn, nhưng phát hiện đến những vết thương nặng nề luân phiên đã vô tình gây ra cho hắn… Hắn oán hận ta cũng phải.”
Vân Vô Tâm nói: “Nhưng nếu hắn từng thật sự coi ngươi là bằng hữu thì làm sao có thể thật sự vì loại… chênh lệch suy diễn trong lòng mình mà oán hận ngươi chứ?”
Vân Triệt buồn bã nói: “Tình cảm của con người rất phức tạp, ngàn loại người có ngàn phức tạp, có người ngay cả nhìn rõ chính mình đã khó, đừng nói đến người khác.”
Hỏa Phá Vân oán hận hắn, nhưng lúc hắn đọa thân thành ma, bị cả thế gian truy sát, cũng chính Hỏa Phá Vân lại là kẻ không ngại mạo hiểm hậu họa khổng lồ đi cứu hắn… nhưng không muốn cho hắn biết.
Vân Vô Tâm suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng mà không phải phụ thân có Hạ thúc và Tiêu thúc hay sao? Chẳng lẽ phụ thân không coi bọn họ là bằng hữu sao?”
“Bọn họ không giống.” Vân Triệt nói: “Nguyên Bá lớn lên cùng ta, Tiêu Vân và ta có chung phụ mẫu, giữa bọn ta cơ bản là tình thân.”
“Bây giờ ta trở thành Vân Đế, trên thế gian đã không còn ai có thể ngang vai ngang vế với ta, cũng không thể có bằng hữu chân chính nữa.”
“Không sao.” Vân Vô Tâm nở nụ cười: “Phụ thân có nhiều nữ nhân như vậy cũng không thể đối phó được, sao còn rảnh rỗi đi kết bằng hữu.”
Lời nói của Vân Vô Tâm khiến Vân Triệt lập tức mỉm cười, ngay cả chút nặng nề trong lòng cũng vì thế mà giải tỏa. Hắn nhéo tai nữ nhi: “Ngươi đúng là càng ngày càng không biết trên dưới, nếu để nương ngươi biết được, sợ là lại đổ cho ta.”
“Không đâu, trước mặt nương ta rất đơn thuần ngoan ngoãn, hì hì.” Nụ cười xinh đẹp của Vân Vô Tâm mang theo chút đắc ý nho nhỏ.
Trong lúc vui cười, bọn họ nhanh chóng bay về phía đông.
…
Đông Thần Vực, Ngâm Tuyết Giới.
Đối với Vân Vô Tâm quanh năm sống trong Băng Vân Tiên Cung mà nói, Ngâm Tuyết Giới gió tuyết đầy trời chắc chắn khiến nàng sinh ra cảm giác gần gũi rất lớn, cho nên dọc đường đi nàng không ngừng phát ra tiếng hò reo vui mừng.
Mà lúc đến gần Băng Hoàng Thần Tông, nàng đột nhiên bắt đầu trở nên căng thẳng.
Bởi vì bên trong Băng Hoàng Thần Tông không chỉ có Mộc Huyên Âm khiến người khác kính sợ, còn có một người rất đặc biệt với nàng và mẫu thân của nàng.
“Phụ thân, nếu gặp Băng Vân tiên tổ, ta nên xưng hô với nàng như thế nào đây?” Nàng rất nghiêm túc, lại có chút bất an hỏi.
“Vấn đề này…” Vân Triệt trầm ngâm: “Nương ngươi phải gọi nàng là Thái Tổ sư tôn, nếu là ngươi cũng nên gọi theo Thái Tổ sư tôn.”
“Nhưng mà nương ngươi lại trở thành trở thành tỷ muội với tỷ tỷ nàng, trước kia ta gọi nàng là tiền bối, bây giờ lại là tiểu muội tử, cũng chính là tiểu di của ngươi.”
Vân Vô Tâm: (||| ¬w¬)
“Vậy nên, Thái Tổ sư tôn… Tiền bối… Băng Vân tiên vhủ… Tiểu di… Bỏ đi, ngươi thích cái nào thì gọi cái đó. Hoặc là ngươi có thể thử gọi ‘tiên nữ tỷ tỷ’.”
“Không được!” Vân Vô Tâm lập tức bác bỏ: “Không thể mất lễ nghi vãn bối! Phụ thân nghĩ ra mấy ý kiến thật tồi.”
“Ha ha ha ha.” Vân Triệt phá lên cười. Mặc dù hắn hoàn toàn không cảm thấy đây là ý kiến tồi.
“Nghe Thái Chi a di nói, ngoại trừ phụ thân, Huyền Âm a di là người lợi hại nhất trên đời, có đúng không?” Vân Vô Tâm lại hỏi.
“Về phương diện huyền đạo thì đúng là như thế.” Vân Triệt gật đầu: “Ngoài ra, nàng cũng là người duy nhất trên đời này có thể tới gần ta trong vòng mười dặm mà không bị ta phát hiện.”
Hết chương 2101.