“Viêm Thần Giới nhờ ngươi mà bước lên tinh giới cấp cao, Tinh Thần rộng lớn nhờ ngươi mà vinh, tôn ngươi làm Đế Vương. Nhưng… kể từ khi Vân Triệt trở về, ngươi đã trở thành dáng vẻ gì! Ngươi đã làm những gì!”
“Ngươi còn chút tôn nghiêm nào của truyền nhân Kim Ô không, ngươi còn nhớ mỗi lời nói hành động của mình liên quan đến vận mệnh của cả Viêm Thần Giới không! Ngươi có biết chính sự ngu ngốc của ngươi đã suýt chôn vùi Viêm Thần Giới không chỉ một lần không!”
“Hỏa tông chủ!!” Giọng nói của Diễm Vạn Thương như lửa cháy, cuối cùng cũng áp chế được tức giận của Hỏa Như Liệt, sau đó thở dài nói: “Hắn là Đại Giới Vương… Đủ rồi.”
“Đại Giới Vương…” Hỏa Như Liệt cười khổ một tiếng: “Không, cuối cùng hắn cũng chỉ là một đệ tử kém cỏi không nên thân, giao Viêm Thần Giới vào tay hắn không phải là niềm tự hào lớn nhất cả đời ta, mà là… sai lầm lớn nhất.”
“Bây giờ Viêm Thần Giới vẫn có thể yên ổn tồn tại, chẳng qua là Vân Đế nể tình quan hệ ngày xưa… hoặc là hoàn toàn không thèm truy xét.”
Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải đồng thời nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ.
Bọn họ biết rốt cuộc Hỏa Như Liệt đã nói ra những lời kìm nén trong lòng suốt hai năm qua... bất chấp hậu quả.
Cánh tay của Hỏa Phá Vân lúc này mới chậm rãi buông xuống, sau đó xoay người lại.
Mà lúc ánh mắt hắn nhìn qua, thứ chiếu trên người bọn họ lại không phải là phẫn nộ, mà là vẻ bình tĩnh gần như khiến bọn họ có chút xa lạ.
“Sư tôn, Diễm tông chủ, Viêm tông chủ.” Hắn mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Ta là một vãn bối bất tài, một Giới Vương không xứng chức, mấy năm nay nhất định đã khiến các ngươi đau lòng thất vọng rồi.”
Dáng vẻ và lời nói của hắn lúc này, khiến cho Hỏa Như Liệt trong cơn thịnh nộ sững sờ tại chỗ: “Phá Vân, ngươi…”
“Đứa trẻ có ngây thơ đến đâu cũng sẽ có lúc lớn lên.” Hỏa Phá Vân cười tự giễu: “Ta đã không đủ tư cách từ lâu, không còn mặt mũi tiếp tục ngây thơ nữa. Ta với Vân Triệt… Không, chấp niệm ngu ngốc nực cười của ta với Vân Triệt sớm nên buông bỏ.”
Lời nói của Hỏa Phá Vân, khiến cho đôi mắt của ba vị tông chủ đồng thời run lên, Diễm Vạn Thương kích động nói: “Đại Giới Vương, ngươi thật sự… thật sự…”
“Ừm.” Hỏa Phá Vân gật đầu, nở nụ cười: “Sau khi hoàn thành tu luyện Cửu Dương Thiên Nộ, Kim Ô Phần Thế Lục của ta đã khó mà tiến cảnh. Lần này bước vào kết giới cấm kỵ, lý do chỉ là để xem ‘Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh’.”
“Tuy rằng nó là ngọn lửa cấm kỵ lấy mình đốt thế, nhưng suy cho cùng nó cũng thuộc về Kim Ô Phần Thế Lục, thuộc về Thần Lực Kim Ô. Là người thừa kế sức mạnh và ý chí Kim Ô, nếu không thể tu thì có nghĩa là những gì ta mang trên người mãi mãi là Kim Ô Phần Thế Lục không hoàn chỉnh.”
“Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh?” Vân Triệt cau mày lại.
Kim Ô Phần Thế Lục hắn tu luyện lúc đầu đến từ tàn linh Kim Ô của Kim Ô Lôi Viêm Cốc ở Huyễn Yêu Giới.
Sau đó ở Ngâm Tuyết Giới, Mộc Huyền Âm giành lấy Kim Ô Phần Thế Lục đầy đủ từ tay Hỏa Như Liệt cho hắn.
Nhưng trong Kim Ô Phần Thế Lục lại hoàn toàn không có “Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh” này, thậm chí hắn chưa từng nghe nói về nó. Hơn nữa cái tên này, bảy chữ này lộ ra một quyết tâm và bi tráng sâu sắc.
“Mà tuyệt đối không phải là muốn chứng minh gì đó với Vân Đế.” Ý cười trên mặt Hỏa Phá Vân càng nhiều, tự giễu mang theo cũng càng sâu: “Nếu thật sự có một ngày ta tuyệt mệnh hy sinh, vậy thì cũng chỉ có thể vì Viêm Thần Giới.”
“Vậy nên, sư tôn, hai tông chủ, xin đừng lo lắng.”
“…” Lửa giận vặn vẹo trong cơ thể Hỏa Như Liệt hỗn loạn tan biến, hắn nhìn Hỏa Phá Vân lúc này, môi run lên, thật lâu không phát ra tiếng.
“Tốt, tốt!” Diễm Vạn Thương liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên tầng nước như sương mù: “Thật ra ba người bọn ta vẫn luôn tin tưởng, ngươi rốt cuộc… nhất định sẽ không khiến bọn ta thất vọng.”
“Chẳng qua tất cả những việc làm ngu xuẩn trước đây của ta đều đã thực hiện rồi, không còn đường lui. Nếu có một ngày, Vân Đế giáng tội, ta sẽ cúi người quỳ xuống nhận tội, tuyệt đối không hành động theo cảm tính nữa. Nếu có thể bảo vệ bình yên cho Viêm Thần Giới, dù là tự phế, ta cũng sẽ không chút do dự.”
“Thế nhưng...” Hắn lắc đầu cười, nói với giọng điệu vô cùng bình thản: “Như sư tôn đã nói, với địa vị cao bây giờ của Vân Đế, e rằng ngay cả nhìn xuống ta cũng không thèm.”
“Phá Vân, ngươi có thể nghĩ như vậy thì không thể tốt hơn.” Cuối cùng Hỏa Như Liệt cũng lên tiếng, môi vẫn còn run rẩy: “Những lời lẽ nặng nề vừa rồi của ta đều là tức giận buột miệng nói ra…. Ngươi là niềm tự hào lớn nhất của đời ta, điều này cho tới nay đều chưa từng thay đổi.”
“Ta hiểu, lời dạy bảo vừa rồi của sư tôn không có gì sai.” Hỏa Phá Vân nhìn Hỏa Như Liệt, vô cùng chân thành nói: “Đến lúc tu xong Cửu Tiêu Ô Tuyệt Ngọc Toái Minh, bước ra khỏi đây, ta hy vọng sự tiến cảnh của ta có thể lại lần nữa khiến sư tôn vui vẻ cười to.”
“…” Vân Triệt không có tiếp tục xem nữa, cũng không thăm dò cái gọi là “Cửu Tiêu Ô Ngọc Toái Minh”, hắn xoay người: “Vô Tâm, chúng ta đi thôi.”
Khoảng cách càng ngày càng xa, tốc độ của Vân Triệt cũng càng lúc càng nhanh, nhanh chóng rời khỏi khu vực Táng Thần Hỏa Ngục.
Hết chương 2100.