Nhưng trong đầu hắn cũng nhớ lại mỗi lần ra vào Thái Sơ Thần Cảnh, cảm giác kỳ lạ không biết từ đâu đến, lại càng không biết nên miêu tả như thế nào.
…
Vân Triệt rời khỏi Phạm Đế Thần Giới, bắt đầu chính thức đưa Vân Vô Tâm đi dạo chơi Đông Thần Vực.
Trụ Thiên Giới bị san bằng… Tinh Thần Giới bị tan rã… Lưu Quang Giới nơi Thủy Mị Âm ở… Phúc Thiên Giới bị sa mạc phủ kín một nửa… Hắc Gia Giới lần đầu tiên có được màu sắc…
Đi về phía bắc thì càng ngày càng gần Ngâm Tuyết Giới.
Lúc đến phía bắc của Đông Vực, hắn không trực tiếp đưa Vân Vô Tâm vào Ngâm Tuyết Giới, mà là đi đến Viêm Thần Giới liền kề trước tiên.
Chủ tu của Vân Vô Tâm là Phượng Hoàng Tụng Thế Điển, là tinh giới chứa Phượng Hoàng truyền thừa của Thần Giới, đương nhiên hắn muốn đưa Vân Vô Tâm đi xem… Hơn nữa, còn có Táng Thần Hỏa Ngục mà Phượng Hoàng Tàn Linh từng dừng chân.
Lúc Táng Thần Hỏa Ngục trăm vạn dặm xuất hiện trong tầm mắt, Vân Vô Tâm phát ra tiếng cảm thán thật dài… Mà Vân Triệt cũng giật mình nhìn một lúc lâu.
Nơi này đối với hắn mà nói cũng có ý nghĩ khác thường.
Nơi này là nơi mối quan hệ giữa hắn và Mộc Huyền Âm (Trì Vũ Dao) xảy ra thay đổi vi diệu, lúc này nhớ lại, hắn không nhịn được cười khẽ… Cười bản thân khi đó, cũng càng có thêm dư vị về cảnh đẹp như mơ lúc đó.
“Phụ thân, ngươi cười rất…” Vân Vô Tâm cân nhắc một lúc lâu mới chọn từ ôn hòa nhất: “Quái dị.”
“Ặc, khụ khụ.” Vân Triệt nhanh chóng kiểm soát ngũ quan, biểu cảm nghiêm túc, nghiêm mặt nói: “Ta nhớ cảnh tượng năm ấy chỉ với chút tu vi Thần Nguyên Cảnh, cứu Huyền Âm a di của ngươi ra khỏi móng vuốt của Thần Chủ Cù Long kia, đó xem như là công lao vĩ đại đầu tiên lập ra sau khi ta bước vào Thần Đạo.”
“…” Liên tưởng đến nụ cười tràn đầy bỉ ổi vừa rồi của phụ thân, Vân Vô Tâm tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn phối hợp nói: “Chính vì vậy Huyền Âm a di mới nảy sinh cảm tình với phụ thân sao?”
“Tất nhiên!” Vân Triệt hãnh diện gật đầu.
Hừm… chắc là đúng nhỉ?
Lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được gì đó, đôi mắt đột nhiên nheo lại.
Vân Triệt dùng lưu quang lôi che dấu khí tức của mình và Vân Vô Tâm, dẫn Vân Vô Tâm bay về phía tây: “Ta đưa ngươi tới gặp một… vị cố nhân.”
Phía tây của Táng Thần Hỏa Ngục, trước một kết giới khổng lồ đỏ thẫm.
Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải, Hỏa Như Liệt… Ba tông chủ của Viên Thần Tông đều có mặt ở đây, mà phía trước bọn họ chính là Giới Vương của Viêm Thần Giới, Hỏa Phá Vân.
Bốn thành viên cốt cán của Viêm Thần Giới đều tập trung ở đây, rõ ràng cũng không phải việc nhỏ.
Hỏa Phá Vân đứng trước kết giới, lúc hắn đến gần, kết giới dường như có phản ứng, ngọn lửa bao phủ dần trở nên nóng vội.
Ngọn lửa vô cùng cuồng bạo… bởi lẽ đây là kết giới dùng Thần Viêm Kim Ô đúc ra.
“Khoảng thời gian này, công việc lớn nhỏ của Viêm Thần Giới phải để các ngươi lo rồi.”
Hỏa Phá Vân nói xong, bàn tay chạm vào kết giới.
“Đại Giới Vương, nghĩ lại… nghĩ lại.” Giọng nói của Diễm Vạn Thương đau đớn mà yếu ớt, hiển nhiên trước đó bọn họ đã khuyên ngăn vô số lần, nhưng tất cả đều vô ích.
“Đại Giới Vương, bọn ta không có quyền, cũng không có năng lực ngăn cản ngươi, nhưng… hãy hoãn lại thêm ba tháng nữa.” Vẻ mặt Viêm Tuyệt Hải đầy khẩn cầu: “Ba tháng sau, nếu ngươi vẫn khăng khăng như vậy, bọn ta tuyệt đối không ngăn cản. “
“Ý ta đã quyết.” Mái tóc dài của Hỏa Phá Vân tung bay trong gió, so với vẻ mặt ảm đạm của ba tông chủ, vẻ mặt của hắn bình tĩnh mà kiên định: “Các ngươi không cần khuyên nữa.”
Nói xong, bàn tay hắn đã chạm vào kết giới.
“Hừm?” Vân Triệt ở trên cao nhìn xuống dưới… Hỏa Phá Vân đang muốn làm gì vậy?
“Phá Vân!!”
Hỏa Như Liệt giận dữ gầm lên khiến bàn tay sắp chạm vào kết giới của Hỏa Phá Vân dừng giữa không trung, còn khiến Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải kinh hãi ngay tại chỗ.
Bởi vì hắn gọi “Phá Vân”, mà không phải là Đại Giới Vương.
Mặt Hỏa Như Liệt đỏ như máu, mái tóc dài như lửa khẽ run rẩy… Quan sát kỹ hơn, bên trong sợi tóc không biết từ khi nào đã trộn lẫn vài sợi bạc phơ.
“Rốt cuộc ngươi còn muốn tùy hứng đến lúc nào, rốt cuộc ngươi còn muốn ngu ngốc đến lúc nào!”
Giọng hắn khàn khàn, gầm lên từng chữ. Dường như đã quên mất nam nhân trước mặt đã không còn là đệ tử của hắn, mà là Giới Vương của Viêm Thần Giới khiến hắn phải cúi đầu.
“Hỏa tông chủ!” Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải đồng thời lên tiếng can ngăn.
“Các ngươi câm miệng!” Hỏa Như Liệt vung tay lên, tiến thẳng lên trước vài bước, gần Hỏa Phá Vân đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm: “Phá Vân, ngươi luôn là niềm tự hào lớn nhất cả đời ta, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, ngươi thậm chí còn là món quà ông trời cho ta.”
“Tuy rằng ngươi chỉ là đệ tử của ta, nhưng địa vị của ngươi trong lòng ta hoàn toàn không thua kém Diệp Nhi. Năm đó ngươi trở về từ Trụ Thiên Thần Cảnh, mang theo Sức mạnh Thần Chủ, ta cười điên cuồng trước mặt ngươi, lúc quay lưng lại với mọi người… Khóc lóc ba ngày ba đêm! Thậm chỉ ngạo nghễ ngông cuồng hét lên chết cũng không hối trước mặt không biết bao nhiêu người.”
“…” Tay của Hỏa Phá Vân vẫn ngừng trên không trung, không nhúc nhích.
Hết chương 2099.