Hình chiếu trong bốn viên Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc bị hắn đồng thời phóng ra, hiện ra trước mắt.
Một cảnh là cảnh tượng Kiếp Thiên Ma Đế quy thế.
Một cảnh là các vương các đế tôn hắn làm thần tử cứu thế, khen ngợi bái lạy hắn.
Một cảnh là ở Trụ Thiên Giới, Kiếp Thiên Ma Đế tuyên bố nàng rời khỏi hiện thế với các vương các đế, mà kẻ khiến nàng như vậy, khiến hiện thế an ổn chính là Vân Triệt hắn.
Cảnh cuối cùng là lời nói của Kiếp Thiên Ma Đế và người khắc ấn (Thủy Mị Âm). Những hình ảnh này đều do Thủy Mị Âm lặng lẽ khắc, nên đương nhiên không có bóng dáng Thủy Mị Âm trong đó.
Mà lúc này, khi xem lại những hình ảnh này với một tâm trạng hoàn toàn khác, hắn mới đột nhiên chú ý trong đó cũng hoàn toàn không có bóng dáng của Hạ Khuynh Nguyệt!
Ngoại trừ cảnh thứ tư là bóng dáng của một mình Kiếp Thiên Ma Đế, ba cảnh còn lại… Ma Đế quy thế, tôn Vân Triệt làm thần tử cứu thế, Kiếp Thiên Ma Đế tuyên bố rời thế ở Trụ Thiên Giới… Nhớ lại năm đó, hắn còn nhớ rõ ràng những cảnh tượng này Hạ Khuynh Nguyệt đều có mặt!
Chỉ là lúc những hình ảnh này được Trụ Thiên chiếu lần đầu tiên, hắn cũng vậy, bất kỳ kẻ nào khác cũng thế, đều hoàn toàn không chú ý đến điểm này, càng tuyệt đối không thể nghĩ theo hướng cực kỳ vô lý đó.
Những cảnh tượng này, năm đó Vân Triệt đều tự mình trải nghiệm. Hình ảnh khắc trong Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc ngắn hơn hiện thực rất nhiều, hiển nhiên là cố hết sức loại bỏ rất nhiều hình ảnh.
Lúc đó, bất kỳ ai cũng đều vô thức cho rằng đây là hình ảnh rút gọn, tránh phức tạp, nhanh chóng làm rõ mọi chân tướng với người đời.
Nhưng nếu hình ảnh bị cố tình xóa đi là để che giấu điều gì đó...
Nếu những hình ảnh này là Thủy Mị Âm khắc ấn, vì sao nàng lại xóa hết tất cả hình ảnh có chứa Hạ Khuynh Nguyệt... Chỉ là trùng hợp sao?
Nhưng nếu những hình ảnh này…
Không…
Ta đang nghĩ gì vậy…
Làm sao có thể... Làm sao có thể... Làm sao có thể ...
Sao ta lại nghĩ những điều cực kỳ vô lý như vậy ...
Nàng rõ ràng…
Rõ ràng…
“Triệt Nhi, ngươi đang làm gì vậy, sao lại để Vô Tâm chạy đi một mình.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai, lạnh thấu tâm hồn.
Lúc ở riêng, Mộc Huyền Âm vẫn thích gọi hắn là “Triệt Nhi”, không biết là thói quen, hay không muốn thay đổi.
Nàng và Mộc Băng Vân thong thả đi xuống từ không trung đầy tuyết, lúc ánh mắt nhìn đến Vân Triệt, đôi mắt băng tuyết của nàng đột nhiên lay động.
Không đợi Vân Triệt trả lời, nàng vụt người qua, lập tức đi đến trước mặt Vân Triệt, hàng lông mày xanh như băng nhíu lại thật sâu: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao khí tức của ngươi lại hỗn loạn như vậy?”
Vân Triệt nâng mắt nhìn Mộc Huyên Âm, khóe miệng giật giật, lộ ra một nụ cười cực kỳ khó coi: “Không sao, chỉ là... hơi lạnh một chút.”
“Lạnh?” Mộc Huyền Âm và Mộc Băng Vân đồng thời sửng sốt.
Bàn tay như tuyết khẽ nắm cổ tay của Vân Triệt, Mộc Huyền Âm vừa định nói chuyện, tay nàng đã bi Vân Triệt cầm ngược lại… Cảm giác lạnh buốt khác từ lòng bàn tay truyền đến khiến lòng nàng run rẩy.
“Huyền Âm.” Hắn nhẹ giọng nói: “Vô Tâm giao cho ngươi chăm sóc trước, ta cần đi làm một chuyện.”
Nói xong, cảm giác lạnh lẽ từ lòng bàn tay đã dời đi, Vân Triệt bay lên, mang theo khí tức hỗn loạn rõ rệt đi về phía nam.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một bóng dáng đã di chuyển đến trước mặt Vân Triệt, cổ tay hắn bị Mộc Huyền Âm một lần nữa nắm chặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là nói cho ta biết, hoặc là… ta và ngươi cùng đi.”
Vân Triệt lắc đầu, nở một nụ cười trấn an… Nụ cười lần này ôn hòa hơn trước rất nhiều: “Yên tâm đi, cũng không phải xảy ra biến cố hay chuyện ngoài ý muốn gì. Ta chỉ bỗng nhiên muốn đi kiểm chứng một chuyện.”
“Nếu ta không thể có đáp án cho chuyện này, ta có thể... sẽ không được bình yên dù chỉ một khắc.”
Nói xong, tay của Mộc Huyền Âm cũng bị hắn nhẹ nhàng gỡ ra.
Trong gió tuyết, Vân Triệt nhanh chóng đi xa. Lần này, Mộc Huyền Âm không ngăn cản, cũng không đuổi theo. Chỉ là đôi mắt băng tuyết gợn lên vẻ bất an thật lâu.
“Tỷ tỷ, hắn… bị sao vậy?” Mộc Băng Vân đến bên cạnh nàng, nhìn về hướng Vân Triệt rời đi với nàng.
Mộc Huyền Âm không trả lời.
Một lúc lâu, nàng mới hơi thất thần khẽ thì thầm: “Trên đời này, rốt cuộc còn có chuyện gì có thể khiến hắn bây giờ tâm loạn đến mức này.”
Tốc độ của Vân Triệt cực nhanh, nơi hắn đến không gian đứt đoạn, sóng gió cuồng bạo đến đáng sợ, thậm chí còn làm lệch quỹ đạo của một số hành tinh nhỏ.
Thứ đôi mắt nhìn thấy sẽ là giả sao…
Chuyện khó xảy ra nhất cũng có thể là thật sao...
Bóng dáng của hắn xuyên qua Đông Thần Vực cực nhanh, vút qua hết hành tinh này đến hành tinh khác.
Cuối cùng, huyền quang kỳ dị màu xanh nước biển xuất hiện trong tầm mắt.
Lưu Quang Giới hắn mới đưa Vân Vô Tâm đến cách đây không lâu.
Trên đường đi, hắn hận không thể khiến mình nhanh hơn gấp mười lần tốc độ cực hạn.
Mà lúc này, Lưu Quang Giới đã ở trước mắt, trái lại hắn đột nhiên chậm lại, càng ngày càng chậm.
Nhịp tim vất vả lắm mới bình tĩnh được cũng trở nên dữ dội trở lại.
Mị Âm, tất cả chỉ là chuyện ngoài ý muốn và trùng hợp đều chỉ là suy đoán thừa thãi của ta…
Ngươi nhất định có thể giải thích một cách hoàn hảo, phải không?
Hết chương 2107.