“...” Thủy Mị Âm giật giật môi, một lúc lâu mới phát ra giọng nói rất nhẹ: “Hắn có hỏi... trước khi hắn bị đưa đến Lưu Quang Giới, có phải ta đã từng rời khỏi?”
“Không có.” Thủy Ánh Nguyệt trả lời không hề do dự.
Khuôn mặt vốn đã không còn giọt máu lại càng trở nên trắng bệch.
“Ta hiểu rồi... Ta đi tìm hắn trước, các ngươi không cần đi theo.”
Thủy Mị Âm mất hồn rời khỏi... Dáng vẻ giống hệt như Vân Triệt vừa rồi.
Thủy Thiên Hoành và Thủy Ánh Nguyệt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không nói gì.
...
Dưới một gốc cổ thụ cao lớn sần sùi, Vân Triệt im lặng ngồi đó nhìn về phương xa.
Thỉnh thoảng có mấy phiến lá khô rụng xuống, nhưng chưa tới gần cơ thể hắn thì đã bị khí tức hỗn loạn mất trật tự đánh tan đẩy ra xa.
Thủy Mị Âm cắn khóe môi, chậm rãi tới gần, chân nàng giẫm trên lớp lá khô thật dày, phát ra âm thanh khiến người ta tinh thần không yên.
“Vân Triệt... ca ca.” Nàng đứng bên cạnh Vân Triệt, nhìn sườn mặt của hắn, nhẹ nhàng gọi.
Vân Triệt không quay đầu, hắn nhìn về phía trước, giọng nói hơi khàn khàn: “Tất cả những nghi ngờ, tất cả những điều không hợp lý, ngươi đều giải thích đầy đủ với ta rồi. Ngươi không ngại thề độc... sau đó, trả lại cho ta một lý do không thể phản bác.”
“Nhưng ngươi có biết tại sao ta vẫn không thể thuyết phục bản thân mình không?”
“Bởi vì, tất cả những thứ khác có thể chỉ là ‘nghi ngờ’, chỉ là ‘có thể’, nhưng có một việc, ta lại vô cùng tin tưởng vào lời nói dối của ngươi.”
“...” Đôi môi xinh đẹp của Thủy Mị Âm bị nàng cắn càng chặt, nàng biết điều Vân Triệt nói là gì... Thậm chí nàng đã sớm bắt đầu bổ sung vào “lỗ hổng” này, nhưng cuối cùng vẫn...
Vân Triệt tiếp tục nói: “Năm đó, khi nói tất cả mọi chuyện với ta, ngươi đã từng nói rõ cho ta biết, sau khi tin tức ta trở thành Ma Nhân, bị toàn giới truy sát truyền tới, ngươi lập tức lừa gạt phụ thân và tỷ tỷ ngươi, tới Lam Cực Tinh trước, dời Lam Cực Tinh tới Nam Vực... Sau đó, ta bị đưa đến Lưu Quang Giới trong lúc hôn mê.”
“Nhưng ta biết, Lam Cực Tinh căn bản không thể di dời vào thời gian đó.”
“Ta... ta...” Thủy Mị Âm lã chã chực khóc, nàng biết đến giờ phút này, tất cả những thanh minh đã đều không còn tác dụng. “Hình ảnh Vô Tâm dùng Hằng Ảnh Thạch khắc ấn đó là ở Lưu Vân Thành.” Vân Triệt chậm rãi nói, đó là nơi mà hắn tuyệt đối không thể nhận nhầm: “Là một thành nhỏ ở hạ giới, Lưu Vân Thành có sự luân phiên ngày đêm rất nghiêm ngặt và thường xuyên.”
“Năm đó, thời gian Kiếp Thiên Ma Đế rời đi chính là do nàng tự mình định ra, cũng thông báo cho ta từ rất sớm. Ta nhớ rất rõ, thời gian đó đại khái là thời gian tương ứng với đại lục Thiên Huyền.”
“Lưu Vân Thành khi đó là đêm tối.”
“Sau đó xảy ra dị biến, Kiếp Thiên Ma Đế vừa mới rời khỏi ta đã rơi vào tuyệt cảnh, sau đó bị Thiên Ảnh dùng Không Huyễn Thạch đánh ngất và truyền đi... Đến nơi bị truyền tới, đúng lúc gặp được Lạc Trường Sinh và Hỏa Phá Vân.”
“Ta từng thấy được đoạn trí nhớ bị Kiếm Quân phong tỏa của Lạc Trường Sinh thông qua kiếp hồn của Vũ Dao, thế nên biết rằng ta được Hỏa Phá Vân cứu, cũng biết được bọn họ gặp ta trong tình trạng hôn mê ở thời gian nào, ở chỗ nào của tinh vực.”
“Với tu vi của Hỏa Phá Vân, lấy tốc độ tối đa để đưa ta từ tinh vực đến Lưu Quang Giới chỉ mất thời gian một canh giờ.”
“Thời gian đó, đại lục Thiên Huyền vừa mới vào giờ sửu, Lưu Vân Thành vẫn là đêm tối. Mà cho dù Hỏa Phá Vân có cố ý thả chậm tốc độ xuống còn một nửa, dùng hai canh giờ để đưa ta tới nơi thì thời gian đó, màn đêm ở Lưu Vân Thành cũng vẫn chưa tan hết.”
“Nếu như ngươi di dời Lam Cực Tinh trước khi ta được đưa đến Lưu Quang Giới, như vậy dị tượng mà Vô Tâm khắc hẳn là nằm ở trong đêm tối.”
“Nhưng mà hình ảnh trong Hằng Ảnh Thạch lại là ban ngày.”
Tử quang cũng được, không dấu vết xuyên qua kết giới phụ hồn cũng được, Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc cũng được... Tất cả những nghi ngờ, sơ hở, không thích hợp đều có thể giải thích được, đều có thể khiến bản thân hắn tin tưởng...
Nhưng mà một lời nói dối thuyết phục lại có thể phủ định tất cả lời giải thích và tin tưởng.
Đôi môi Thủy Mị Âm trắng bệch gần như bị cắn đến chảy máu, không có lời nào để phản bác.
Cho dù nàng lấy loại lý do cực kỳ buồn cười và vớ vẩn như “nói không chừng trên đường đi Hỏa Phá Vân đã chuồn đi ha ba canh giờ để ngủ một giấc” để phản bác lại cũng vô dụng. Bởi vì có rất nhiều thứ có thể che giấu, nhưng thời gian Vân Triệt được đưa tới Lưu Quang Giới lại rất dễ xác nhận.
Thủy Thiên Hành biết, Thủy Ánh Nguyệt biết, Hỏa Phá Vân biết... Chỉ cần Vân Triệt đồng ý, thậm chí có thể chuẩn xác đến chớp mắt.
“Trên đường đến đây, ta thậm chí đã tự khuyên mình rất nhiều lần, lời nói dối này có thể nào là do năm đó ngươi nói nhầm không, hoặc là rối loạn trí nhớ nhất thời... Thực ra sau khi ta tới Lưu Quang Giới, ngươi mới di dời Lam Cực Tinh.”
“Thậm chí vì để chứng minh suy nghĩ vô cùng miễn cưỡng này mà ta đã cố ý ở lại chứng thực với phụ thân ngươi... Hắn cho ta câu trả lời mà ta muốn: Trong lúc ta hôn mê, ngươi đã từng rời đi trong chốc lát.”
Hết chương 2114.