Hơi thở của hắn, đôi mắt của hắn… Mọi thứ của hắn đều quá xâm lấn.
Hắn nói “để ta nói”, trong lòng bàng hoàng sinh ra chờ mong khó hiểu, nhưng bên tai lại không hề truyền đến những lời tiếp theo của hắn, trong tầm mắt căng thẳng đến hoảng hốt của nàng lại cảm giác được khuôn mặt và hơi thở của hắn, càng lúc càng đến gần đôi môi của nàng… càng lúc càng gần…
Đại não nàng đã mất đi khả năng suy nghĩ, toàn thân mềm yếu lại không thể sinh ra một chút sức lực kháng cự, trán của nàng khẽ nghiêng một chút… Nhưng chỉ một chút, sau đó nhịp tim cũng hỗn loạn đến cực điểm, gần như là không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
Mà đúng lúc này, đôi mắt vốn ấm áp của Vân Triệt đột nhiên lóe lên hai huyền quang màu tím.
Một đường tử quang như tia sáng chợt lóe, đột nhiên bắn vào giữa lông mày Thủy Ánh Nguyệt.
Huyền Cương Nhiếp Hồn!
Cơ thể của Thủy Ánh Nguyệt lập tức đông cứng tại chỗ, đôi mắt xinh đẹp đang nhắm chậm rãi mở ra, chỉ là không còn chút màu sắc nào trong đó.
Vân Triệt không chút do dự, hỏi với tốc độ nhanh nhất: “Bảy năm trước, vào ngày Kiếp Thiên Ma Đế rời đi, lúc ta hôn mê ở Lưu Quang Giới, có phải Mị Âm vẫn luôn trông coi ta không?”
Linh hồn Thần Chủ cực kỳ mạnh mẽ, cho dù huyền lực hồn lực của Vân Triệt đã nghiền ép Thủy Ánh Nguyệt, nhưng muốn trực tiếp thi triển Huyền Cương Nhiếp Hồn trên người nàng cũng hoàn toàn không thể thành công.
Vì vậy, hắn đã sử dụng thủ đoạn đê tiện này.
Thủy Ánh Nguyệt vốn không hề phòng bị hắn, tâm hồn lại rối loạn dưới sự xâm lược và từng bước ép sát của hắn, e là thời điển rối loạn nhất cũng không quá… bị hắn thừa cơ nhiếp hồn thành công.
Nhưng dù đã thành công, thời gian có thể duy trì tất nhiên cũng cực kỳ ngắn.
Môi của Thủy Ánh Nguyệt khép mở, đờ đẫn nói: “Mị Âm… vẫn luôn… trông coi ngươi.”
“Có phải chưa từng rời đi dù chỉ một khắc không?” Vân Triệt lại hỏi.
Ánh mắt Thủy Ánh Nguyệt khẽ lay động, hiển nhiên linh hồn đã bắt đầu giãy dụa: “Một khắc… cũng chưa từng… rời đi.”
Câu trả lời này khiến vẻ mặt của Vân Triệt lập tức đóng băng.
Người trúng Huyền Cương Nhiếp Hồn thì không thể nói dối.
“…” Vân Triệt nhất thời hít thở không thông, ôm một chút may mắn cuối cùng, nói bằng giọng có hơi mất sức: “Có phải Mị Âm từng đặc biệt nói với các ngươi, nếu có một ngày nào đó ta hỏi đến vấn đề này, phải trả lời… nàng từng rời đi trong chốc lát?”
Đôi mắt của Thủy Ánh Nguyệt gần như sụp đổ khi đang kịch liệt giãy dụa, nhưng môi vẫn phát ra một âm mơ hồ: “Phải.”
“…” Trong đầu Vân Triệt ầm ầm nổ vang.
“Ưm… A!!!”
Cơ thể Thủy Ánh Nguyệt lắc lư dữ dội, lần này đột nhiên tỉnh táo lại.
Nàng dựa vào tường, tay xoa trán, hoảng sợ nhìn Vân Triệt: “Ngươi… Ngươi đã làm gì ta?”
“…” Không hề có câu trả lời.
Ánh mắt Vân Triệt tan rã, sắc mặc trở nên tái nhợt, hắn xoay người, chậm rãi cất bước rời đi, bước chân yếu ớt mà cứng ngắc.
Như một cái xác không hồn.
“Tỷ tỷ, ta đã về rồi!”
“Ấy?”
Thủy Mị Âm vừa hạ xuống đã nhận thấy được bầu không khí rất không bình thường.
Lông mày Thủy Ánh Nguyệt nhíu lại, hơi thở lộ ra vẻ hỗn loạn bất định. Thủy Thiên Hoành đứng một bên, sắc mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Xung quanh lại không có khí tức của Vân Triệt.
“Có chuyện gì vậy?” Thủy Mị Âm nói, trong lòng có linh cảm xấu.
“Chuyện này hẳn là phải hỏi ngươi.” Thủy Ánh Nguyệt yếu ớt thở ra một hơi: “Vân Triệt đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Thủy Mị Âm bước nhanh về phía trước, túm lấy ống tay áo Thủy Ánh Nguyệt: “Tỷ tỷ, ngươi trả lời ta trước đã! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Vẻ mặt Thủy Ánh Nguyệt phức tạp, có nghi ngờ, có lo lắng, cũng có cả... tức giận!
“Hắn... trước tiên dùng thủ đoạn khá hèn hạ để khiến cho trái tim ta mất hồn hỗn loạn, sau đó nhân cơ hội dùng một phương pháp kỳ dị nhiếp hồn ta, rồi sau đó hỏi ta mấy vấn đề.”
“...!” Trong lòng Thủy Mị Âm đột nhiên lộp bộp.
“Vấn đề... gì?” Giọng nói của nàng trống rỗng yếu đuối đi mấy phần.
Dù sao hồn lực của Thủy Ánh Nguyệt cũng cường đại, sau khi bình tĩnh lại, nàng đã hoàn toàn nhớ lại những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn khi bị nhiếp hồn: “Điều hắn hỏi vừa đúng chính là vấn đề mà ngươi đã nhắc nhở nhiều lần trong hai năm này... Năm đó trong thời gian hắn hôn mê, ngươi có từng rời khỏi không.”
Đôi môi cánh hoa của Thủy Mị Âm rõ ràng run lên.
“Ngươi... ngươi trả lời thế nào?” Thủy Mị Âm có chút thất thần hỏi.
Nàng biết Huyền Cương Nhiếp Hồn của Vân Triệt... biết rằng trong trạng thái này, người bị nhiếp hồn không thể nào nói dối được.
“Chưa từng rời khỏi... trả lời đúng sự thật.” Thủy Ánh Nguyệt nói: “Cuối cùng hắn còn hỏi một câu, có phải ngươi đã nhắc nhở chúng ta phải nói dối nếu ngươi tạm thời rời khỏi không, ta cũng trả lời là đúng vậy.”
Thủy Mị Âm: “...”
“Hắn cũng hỏi ta vấn đề tương tự.” Thủy Thiên Hoành trầm giọng nói: “Có điều ta cũng trả lời theo lời ngươi từng nhắc nhở trước đó, nói rằng ngươi từng rời đi một thời gian ngắn, không biết là đi đâu... Nhưng mà xem ra hắn cũng không tin tưởng ta.”
“Mị Âm.” Nhìn thấy vẻ mặt nữ nhân dần dần trắng bệch, Thủy Thiên Hoành nghiêm nghị nói: “Vấn đề này đến cuối cùng là có liên quan đến cái gì? Hiện tại vẫn không thể nói sao? Ánh Nguyệt nói, vừa rồi lúc hắn rời khỏi, cả người hồn bay phách lạc... Ta quả thực không thể tin được, trên đời này còn có chuyện gì có thể khiến hắn biến thành cái dáng vẻ đó.”
Hết chương 2113.