Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2020 - Chương 2112. Sơ Hở (5)

Chương 2112. Sơ hở (5)
Chương 2112. Sơ hở (5)

“Tình huống lúc đó, muốn kéo nàng ra khỏi ngươi…” Thủy Thiên Hoàng cười lắc đầu: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“… Một bước cũng chưa từng rời đi, đúng không?” Nụ cười trên mặt của Vân Triệt vẫn không thay đổi, giọng điệu vẫn thoải mái ôn hòa như trước như đang thuận miệng hỏi một số chuyện hắn không biết năm đó.

“Ừm.” Thủy Thiên Hoành gật đầu, sau đó vẻ mặt cứng lại, lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Ta bỗng ​​nhiên nhớ ra, thật ra không phải nàng không rời dù chỉ một bước. Có một đoạn thời gian ngắn không biết nàng đi đâu.”

Chân mày Vân Triệt khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn duy trì thần thái, nói: “Từng rời đi? Khoảng bao lâu, đi đâu?”

Thủy Thiên Hoành nhớ lại, sau đó nói: “Lúc đó ta đang sắp xếp nhiều tầng kết giới ngăn cách, không biết cụ thể. Có điều thời gian rời đi rất ngắn, chắc chắn không đến nửa khắc, về việc đi đâu… thật ra lúc ấy ta đã buột miệng hỏi, nhưng Mị Âm cũng không trả lời. Có lẽ lúc đó trong đầu nàng đều là ngươi, hoàn toàn không có lòng dạ nào nghe câu hỏi của ta.”

“Thì ra là thế.” Vân Triệt gật đầu.

“Vì sao ngươi lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Thủy Thiên Hoành hỏi ngược lại: “Chuyện ‘nan giải’ mà ngươi vừa nói, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này sao?”

“Chỉ là thuận miệng hỏi, nhạc phụ đại nhân không cần để ý.” Vân Triệt mỉm cười nói.

Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một đôi chân dài xinh đẹp mang giày ngọc màu xanh lam, phủ váy tiên lưu quang bước vào. Sau đó, ánh đèn trong phòng chợt sáng lên, hiện ra thân hình mảnh mai yêu kiều của Thủy Ánh Nguyệt và khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

“Ánh Nguyệt, ngươi về rồi.” Thủy Thiên Hoành cười ha ha nói.

Thủy Ánh Nguyệt gật đầu với phụ thân, sau đó đưa mắt nhìn Vân Triệt: “Vân Đế tìm ta, không biết có chuyện gì?”

Thủy Thiên Hoành và Vân Triệt đồng thời ngạc nhiên.

Thế nhưng Thủy Thiên Hoành lập tức hiểu rõ, ngay sau đó mỉm cười không nói.

Sự kinh ngạc chợt lóe qua trong lòng Vân Triệt, mà hiện sâu trong mắt hắn cũng là một tia sáng kỳ lạ.

Hắn đứng dậy, mỉm cười nói với Thủy Ánh Nguyệt: “Ta có một số lời muốn nói riêng với ngươi, không biết ngươi có…”

Ở riêng?

Thủy Thiên Hoành “vụt” đứng dậy, lòng như lửa đốt nói: “Đột nhiên nhớ ra đã quên cho tảng đá sau núi ăn, các ngươi nói chuyện đi, các ngươi nói chuyện đi, ta phải đi nhanh, không đi không kịp nữa!”

Ầm!!

Chưa kịp nói hết, Thủy Thiên Hoành đã đi không thấy bóng dáng, cửa bị đóng chặt, còn thuận tay thi triển một cái kết giới cách âm.

Vân Triệt: “…”

Thủy Ánh Nguyệt: “…”

Xung quanh trở nên yên tĩnh, hai người đối mặt với nhau.

Ở cùng một phòng, ánh mắt giao nhau, lại chỉ có hai người bọn họ… Tâm trạng của Thủy Ánh Nguyệt lập tức có chút khác thường, nàng bình tĩnh nói: “Vân Đế có gì dặn dò, mời nói rõ.”

“À… không, đương nhiên không phải dặn dò gì.”

Vân Đế uy phong thiên hạ, lúc này lại dường như có chút căng thẳng.

“Ta muốn hỏi, chuyện kia… lần trước…”

Lời nói của hắn ấp a ấp úng, ánh mắt có chút trốn tránh càng lộ rõ ​​vẻ căng thẳng, cũng khiến cho nhịp tim của Thủy Ánh Nguyệt đột nhiên trở nên hơi hỗn loạn.

“Lần trước, chuyện nhạc mẫu đại nhân nói kia… Ngươi… nghĩ như thế nào?”

Nói xong câu đó, dường như cuối cùng Vân Triệt cũng thoát khỏi lo lắng, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Thủy Ánh Nguyệt.

Lời nói của hắn cùng với ánh nhìn thẳng khiến trái tim Thủy Ảnh Nguyệt đập mạnh, ánh mắt cũng né tránh.

“Chuyện nhạc mẫu đại nhân nói” là gì, đương nhiên nàng biết rõ.

Bởi vì mỗi lần Vân Triệt đến, Trình Vãn Tiêu tuyệt đối không câu nào là không nói về “chuyện kia”.

Nếu hắn không thú Thủy Ánh Nguyệt, có lẽ nàng sẽ bám lấy không bỏ lải nhải cả đời.

“Mẫu thân dạy bảo rất nhiều, ta… không rõ Vân Đế nói gì.” Ánh mắt né tránh của Thủy Ánh Nguyệt đã khó mà giữ được tự nhiên: “Vẫn xin Vân Đế nói rõ ràng.”

“…” Dường như Vân Triệt có hơi thất vọng, nhưng lập tức, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt và lời nói cũng mang một chút xâm lược: “Ta đang nói cái gì, ngươi thật sự không rõ sao?”

Lúc nói chuyện, bước chân của hắn tiến về phía trước, bóng dáng trong tầm mắt Thủy Ánh Nguyệt càng ngày càng gần.

Bọn họ vốn đã ở rất gần, Thủy Ánh Nguyệt chưa kịp đưa ra phản ứng lại, Vân Triệt đã tiến đến một khoảng cách cực kỳ nguy hiểm đối với nàng.

Nàng hé môi... nhưng hơi thở nam tử đã gần trong gang tấc khiến nàng ngơ ngác nghẹn lại.

Là một trong bốn thần tử của Đông Thần Vực, Giới Vương của Lưu Quang Giới hiện tại, tỷ phu của Vân Đế, một đời của Thủy Ánh Nguyệt đều đi cùng với quang vinh rực rỡ, địa vị ở Thần Giới cũng cực kỳ cao.

Nhưng trên phương diện tình cảm nam nữ, nàng lại là một tờ giấy trắng thuần khiết đến mức không thể thuần khiết hơn được nữa.

Nàng hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào, hay phản ứng ra sao.

Dưới bóng dáng, hơi thở và ánh mắt đang đến gần của Vân Triệt, nàng giống như một chú thỏ con yếu ớt vô tội.

Cơ thể nàng vô thức lùi về phía sau, bị ép vào góc tường mà không hề hay biết.

“Được rồi, nếu ngươi không muốn nói, vậy để ta nói.”

Bên tai Thủy Ánh Nguyệt truyền đến giọng nói ấm áp như đánh thẳng vào lòng của Vân Triệt. Lúc này, nàng mới nhận ra, đôi mắt của Vân Triệt lại chỉ cách nàng mấy tấc, hơi thở của hắn cũng gần đến hầu như chạm vào hai má nàng.

“Ngươi…”

Đổi lại là ai khác, lúc đến gần trong vòng mười bước, Dao Khê Kiếm của nàng đã sớm đâm thẳng ra.

Nhưng hắn là Vân Triệt ...
Hết chương 2112.
Bình Luận (0)
Comment