Khi bất kỳ lý do nào cũng không thể giải thích được, cứ tiếp tục lúc sâu vào đó chắc chắn là một kiểu tự lừa dối ngu ngốc… cùng với tổn thương người khác.
Vân Triệt thở ra một hơi dài: “Mị Âm, ngươi nói đúng. Trên đường đến đây, ta đã nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này, lần nào cũng không thể tìm được lý do nào thuyết phục, vì vậy như ngươi nói, trong tiềm thức của ta vẫn luôn biết đó chẳng qua là vô căn cứ, nhưng ta lại luôn luôn…”
“Không sao, thật sự không sao.” Thủy Mị Âm cười an ủi: “Nói không chừng như vậy ngược lại có thể khiến ngươi cởi bỏ khúc mắc nhanh hơn.”
“Ừ.” Lần này, Vân Triệt gật đầu thật mạnh, ánh mắt cũng không còn vẻ mơ hồ như vậy nữa.
“Để ta đoán xem… có phải Vô Tâm ở Ngâm Tuyết Giới không?” Lời nói uyển chuyển của Thủy Mị Âm dời sự chú ý của Vân Triệt: “Nếu ngươi đột nhiên chạy đến đây, nàng nhất định cực kỳ lo lắng.”
Vân Triệt suy nghĩ một chút, nói: “Có Huyền Âm trông coi nàng, không cần lo lắng, ta trước đi gặp nhạc phụ đại nhân trước.”
“Hả?” Mặt Thủy Mị Âm lộ vẻ kinh ngạc.
Vân Triệt mỉm cười nói: “Tính thời gian cũng đến lần chữa bệnh cuối cùng cho phụ thân đại nhân. Cho nên chuyến đi này hoàn toàn không uổng công.”
“Được!” Thủy Mị Âm vui vẻ cười.
Thủy Thiên Hoành ngồi ngay ngắn trên mặt đất, hai mắt nhắm lại, sắc mặc ửng đỏ.
Trước mặt hắn, tay Vân Triệt quấn huyền quang Quang Minh, sức mạnh Sinh Mệnh Thần Tích như dòng nước ấm nhỏ giọt, từ đầu ngón tay của hắn chảy đến toàn thân Thủy Thiên Hoành.
Vết thương nặng từng tưởng chừng mãi mãi không thể cứu vãn được, dần dần chữa lành nhờ Sinh Mệnh Thần Tích của Vân Triệt.
Sau ngày hôm nay, ngay cả sức mạnh của hắn, không bao lâu cũng sẽ khôi phục như năm đó.
Tuy hắn đã truyền vương vị của Lưu Quang Giới cho Thủy Ánh Nguyệt, nhưng bây giờ hắn chính là thống lĩnh Duy Tự Giả của Đông Thần Vực.
Còn uy phong hơn hẳn Giới Vương của Lưu Quang Giới!
Hai năm này, đối mặt với đám nhi tử của mình, hắn thường cảm thán, có khi nuôi một đám nhi tử còn không bằng tìm một con rể tốt… Quả nhiên nuôi khuê nữ không phí công!
Hai canh giờ trôi qua, lần chữa trị cuối cùng này cũng sắp kết thúc. Cảm nhận được sức mạnh khí tức đang rục rịch muốn tỉnh trong huyền mạch, Thủy Thiên Hoành cũng không thể duy trì được vẻ hoàn toàn bình tĩnh, khuôn mặt không ngừng khẽ rung động.
Thủy Mị Âm vẫn canh giữ ở bên cạnh, phần lớn thời gian ánh mắt đều dừng trên khuôn mặt của Vân Triệt.
Lúc này, một giọng nữ tử có hơi vang dội từ ngoài cửa truyền đến:
“Tiểu Âm Âm! Mau ra đây đến một nơi với nương!”
Có thể tùy ý hét lớn như vậy ở trung tâm Lưu Quang Giới, không nghi ngờ gì chính là tiểu thiếp sống chết cũng không muốn trở thành chính cung của Thủy Thiên Hoành, mẫu thân của và Thủy Ánh Nguyệt và Thủy Mị Âm:
Trình Vãn Tiêu!
“A!” Thủy Mị Âm vội vàng đứng dậy, sợ quấy rầy Vân Triệt và phụ thân, nàng đi ra cửa, mới nhỏ giọng đáp lại: “Nương, ngươi muốn ta đi đâu với ngươi? Vân Triệt ca ca còn ở đây.”
Trình Vãn Tiêu ghé vào tai nữ nhi, nói thầm như kẻ trộm: “Tỷ tỷ ngươi sắp về rồi, đây chẳng phải là cho tỷ tỷ ngươi cơ hội sao!”
Thủy Mị Âm lập tức hiểu ra, chủ động kéo cánh tay mẫu thân, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn: “Vậy chúng ta mau đi thôi! Đừng để tỷ tỷ nhìn thấy.”
“À từ từ, ta truyền tin cho tỷ tỷ ngươi trước.”
Rất nhanh, Trình Vãn Tiêu hoàn thành truyền tin, hai mẫu tử hiểu mà không nói mỉm cười, không chào hỏi bất kỳ ai, trực tiếp sánh vai rời đi.
Trong im lặng, hai mắt Vân Triệt mở ra. Lúc này, huyền quang Quang Minh trên tay cũng lặng lẽ biến mất.
“Cuối cùng cũng xong rồi.” Hắn nở nụ cười, nói với Thủy Thiên Hoành bằng giọng điệu vô cùng tự tin: “Nhạc phụ, bây giờ huyền mạch của ngươi đã hoàn toàn không sao rồi, ngắn thì ba tháng, lâu thì nửa năm, huyền lực cũng sẽ dần thức tỉnh đến đỉnh cao năm đó.”
Tình trạng huyền mạch của bản thân ra sao, đương nhiên Thủy Thiên Hoành cảm nhận rõ ràng nhất. Hắn đè nén kích động trong lòng, ngẩng đầu cười: “Ha ha ha, có con rể là Đại Đế Thần Giới là ngươi ở đây, huyền lực của ta có khôi phục hay không thật sự cũng không khác mấy.”
Thần thức Vân Triệt quét qua, lại phát hiện Thủy Mị Âm đã không còn ở gần nữa.
“Nhắc mới nhớ, không phải ngươi đưa tiểu Vô Tâm đi về phía bắc sao? Sao bỗng nhiên lại đi ngược về đây?” Thủy Thiên Hoành hỏi.
Hắn không tin lần này Vân Triệt đi vòng vèo là để đặc biệt để chữa bệnh cho hắn.
Vân Triệt nói thẳng: “Thật không dám giấu diếm, là bởi vì ta gặp một số chuyện nan giải.”
“Chuyện nan giải?” Gương mặt Thủy Thiên Hoành hiện lên vẻ nghi hoặc: “Lúc này, chuyện có thể khiến Vân Đế ngươi thấy nan giải, sợ là vô cùng ít ỏi.”
“Nói tới đây, vừa lúc ta có chuyện muốn xin nhạc phụ chỉ bảo.” Giọng điệu và dáng vẻ của Vân Triệt đều vô cùng bình tĩnh và ngang ngược, dường như chuyện “xin chỉ bảo” cũng không quan trọng gì.
“Ồ?” Thủy Thiên Hoành cảm thấy hứng thú.
Không dạo đầu trước gì, Vân Triệt nói thẳng: “Bảy năm trước, ngày Kiếp Thiên Ma Đế rời đi, ta bị người khác đưa đến Lưu Quang Giới lúc hôn mê… Lúc ta đang hôn mê, có phải Mị Âm vẫn luôn trông coi ta không?”
“Đó là đương nhiên.” Thủy Thiên Hoành không chút do dự gật đầu: “Khi đó, ngươi là Ma Nhân hung ác, tin tức bị tất cả các giới truy sát đã ùn ùn kéo đến, sau khi Mị Âm thấy ngươi hôn mê, khóc lóc thảm thiết, sau đó một mực trông coi ngươi.”
Hết chương 2111.