Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2018 - Chương 2110. Sơ Hở (3)

Chương 2110. Sơ hở (3)
Chương 2110. Sơ hở (3)

“Đương nhiên.” Thủy Mị Âm gật đầu, lúc này đôi mắt đen của nàng khẽ run lên, giọng nói êm dịu mang theo chút tủi thân: “Vân Triệt ca ca, ngươi không tin ta sao?”

“Không phải không tin. Chỉ là…” Ánh mắt Vân Triệt có chút mơ hồ, bàn tay vô thức đặt lên trái ngực, ngừng một hồi lâu, hắn lại không thể nói hết ra tâm trạng hỗn loạn này, chỉ lắc đầu: “Ta không biết… Ta cũng không biết…” 

Hắn muốn tin tất cả chỉ là tưởng tượng của hắn, Thủy Mị Âm cũng cho hắn đủ giải đáp… Nhưng không biết vì sao, hắn không thể hoàn toàn thuyết phục bản thân.

Hắn thậm chí còn không thể phân biết được chính mình đang sợ tất cả là thật, hay đang sợ tất cả là giả.

Theo động tác của Vân Triệt, bàn tay nhỏ bé của Thủy Mị Âm cũng bị ép trên ngực hắn, nhịp tim dữ dội đến kinh người thông qua lòng bàn tay truyền đến trái tim nàng.

“Vân Triệt ca ca…” Thủy Mị Âm cũng đặt tay còn lại lên ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi và Nguyệt Thần Đế từng là phu thê, nàng xuất hiện lúc cuộc sống ngươi khó khăn nhất, cùng trải qua hoạn nạn và sinh tử với ngươi, còn cứu ngươi hết lần này đến lần khác…”

“Ta có thể tưởng tượng được, tình cảm và tin tưởng của ngươi dành cho nàng năm đó sâu sắc đến mức nào. Cũng chính vì như thế, sự phản bội và thương tổn của nàng mới có thể khiến ngươi đau khổ và không thể chấp nhận như vậy.”

“Ta càng biết, thật ra rất nhiều người đều biết, ngươi không muốn bất kỳ ai nhắc đến nàng trước mặt ngươi là bởi vì cho đến bây giờ, ngươi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ sự phản bội và thương tổn nàng gây ra cho ngươi. Ngươi càng sẵn lòng tin tưởng tất cả đều là giả.”

“Vì vậy, lúc khả năng này vô tình xuất hiện, ngươi sẽ không kìm được mà khao khát tin tưởng, dùng hết sức để phóng đại nó… cho dù lý trí của ngươi một mực nói với ngươi đây là chuyện không thế.”

Từng từ trong lời nói dịu dàng của Thủy Mị Âm lại đập mạnh vào trái tim Vân Triệt, hắn hơi nghiến răng: “Ta…”

“Không sao.” Thủy Mị Âm nói với một nụ cười ấm áp: “Vân Triệt ca ca mà ta thích chính là một người quý trọng tình cảm như thế, cho dù bị tổn thương cũng sẵn lòng giữ lại một ảo ảnh tốt đẹp nhất cho người từng yêu.”

“Cho nên ngươi không cần ép buộc chính mình, ta sẽ cùng ngươi chậm rãi giải phóng những ảo cảnh đột ngột xuất hiện này, sau đó che giấu một lần nữa, được không?”

Nhịp tim của Vân Triệt thoáng dịu đi, âm thanh nhẹ nhàng như gió thoảng của Thủy Mị Âm, từng lời từng chữ ôn hòa rõ ràng rơi vào trái tim.

“Lời ngươi nói đều là thật sao…” Hắn nhẹ giọng nói, không biết là đang hỏi Thủy Mị Âm, hay đang hỏi chính mình.

“Ừm!” Thủy Mị Âm gật đầu thật mạnh: “Nếu Vân Triệt ca ca vẫn còn rất bối rối, vậy ta thể cho ngươi nghe được không?”

Nàng ngẩng má lên, khóe môi nhếch cười, đôi mắt hơi xao động như những vì sao đẹp nhất bầu trời đêm: “Nếu như ta lừa gạt Vân Triệt ca ca, thì ta sẽ… mãi mãi đều…”

“Được rồi, được rồi.” Vân Triệt đột nhiên nói, nặng nề cắt ngang lời thề Thủy Mị Âm sắp nói ra: “Thề thốt là chuyện mà chỉ trẻ con ngây thơ mới làm, ngươi đã lớn vậy rồi còn chơi cái này.”

“…” Đôi mắt như sao nhất thời khẽ đông cứng, sau đó phản chiếu ánh sao càng rực rỡ, Thủy Mị Âm lè lưỡi, bất mãn nói: “Ta không lớn lắm. Tóm lại, ngươi cả đời đều Vân Triệt ca ca của ta.”

“Được rồi! Mị Âm của ta mãi mãi mười lăm tuổi.” Cuối cùng Vân Triệt cũng mỉm cười.

Mười lăm tuổi là tuổi Thủy Mị Âm gặp hắn lần đầu tiên.

“Hì hì!” Hiển nhiên vì rất thích những lời này của Vân Triệt, nụ cười của Thủy Mị Âm càng thêm vui vẻ: “Vậy… nếu không thề, ta đổi cách khác để ngươi tin tưởng.”

“Thật ra chỉ cần Vân Triệt ca ca nghĩ tới một chuyện thì sẽ bỏ qua những ý nghĩ kỳ quái này.”

Thủy Mị Âm vẫn nhìn vào mắt hắn, nói với giọng điệu rất thong thả: “Nếu như chủ nhân của Càn Khôn Thứ lúc đó là Nguyệt Thần Đế, Lam Cực Tinh là do nàng dời đi, Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc là do nàng khắc, sự phản bội của nàng là giả, tuyệt tình là giả, hai lần muốn giết Vân Triệt ca ca cũng đều là giả, hủy diệt Lam Cực Tinh là bởi vì nàng biết đó không phải Lam Cực Tinh thật sự…”

“Lúc đó không nói tất cả với Vân Triệt ca ca có thể giải thích là vì muốn để ngươi không bận lòng mà trưởng thành…”

“Vậy thì lúc Vân Triệt ca ca mang theo sức mạnh cường đại trở về, vì sao nàng lại không nói thẳng mọi chuyện với ngươi?”

“Chỉ cần nàng lấy Càn Khôn Thứ ra, chỉ cần mấy câu đơn giản là có thể khiến Vân Triệt ca ca hiểu hết mọi thứ… Sau đó, nàng còn có thể trở thành lực lượng hỗ trợ cho Vân Triệt ca ca, khiến ngươi dễ dàng ổn định Đông Thần Vực hơn, Nguyệt Thần Giới cũng sẽ được bảo toàn hoàn chỉnh, chính nàng cũng sẽ không mất mạng ở vực thẳm hư vô.”

“Nếu thực sự là như vậy ...” Giọng nói của Thủy Mị Âm đột nhiên vô thức trở nên chậm rãi: “Hẳn là kết quả tốt đẹp biết mấy.”

“…” Vân Triệt thật lâu không nói gì.

Cho dù có sơ hở và sai sót gấp mười, gấp trăm lần, những gì Thủy Mị Âm nói cũng đủ để hoàn toàn bác bỏ chúng.

Đúng vậy… Nếu tất cả thật sự là Hạ Khuynh Nguyệt làm ra, nàng chỉ cần nói với hắn lúc hắn trở về là được, không có lý do gì giao tất cả cho Thủy Mị Âm, sau đó bản thân mang theo oán hận của hắn đi tìm cái chết…

Không có lý do gì!

Cho dù có lý do nực cười hơn có thể nghĩ ra đi chăng nữa cũng không thể giải thích được.
Hết chương 2110.
Bình Luận (0)
Comment