“Đến thế giới sau khi chết rồi, hãy nghĩ kỹ lại xem kiếp sau mình nên làm gì!”
...
“Địa ngục sau khi chết, ngươi sẽ trở thành một ác quỷ đau buồn hay là ma thần thù hận đây... Bổn vương rất mong chờ. Vậy thì... chết đi!”
...
Nhưng khi đó, đối mặt với những lời nói lạnh lùng không chút tình cảm của nàng, trong lòng hắn chỉ có đau khổ và oán hận.
Mà hai lần “tru sát” của nàng đều bị phá ngang trong khoảnh khắc Thần Mang Tử Khuyết rơi xuống.
Một lần, hắn bị Thiên Diệp Ảnh Nhi với nô ấn chưa được giải trực tiếp dùng Không Huyễn Thạch đưa đi.
Một lần, hắn bị Mộc Huyền Âm ở trong tối cắt ngang.
“Nói cho ta biết, mau nói cho ta biết... có đúng là nàng hay không?” Lời nói của Vân Triệt đã dần dần không kiểm soát được: “Nàng mới là chủ nhân của Càn Khôn Thứ... Là nàng đã sớm khắc Huyễn Tâm Lưu Ảnh Ngọc... Là nàng đã di dời Lam Cực Tinh... Là nàng... đều là nàng làm đúng không?”
“Ta...” Thủy Mị Âm lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Không... đừng hỏi... Ta không thể... Ta không thể nói... Ta...”
Tất cả mọi chuyện rõ ràng đều đã có kết quả, tại sao lại xuất hiện một hình chiếu như vậy... Tại sao trên hình chiếu đó còn có Thần Mang Tử Khuyết trong chớp mắt đó!
Hạ Khuynh Nguyệt này vẫn là ác mộng không muốn chạm vào trong lòng Vân Triệt.
Và chính cơn ác mộng chưa bao giờ tan biến này, dưới hình chiếu trong chớp mắt đó, đã khiến Vân Triệt bộc phát ra chấp niệm mãnh liệt đến mức khiến người ta sợ hãi, kích nổ hoàn toàn những thứ rõ ràng là vô ảnh vô hình trước kia, thậm chí là những nghi ngờ còn không được xem là sơ hở đó...
Nó hoàn toàn nhanh hơn, mãnh liệt hơn, triệt để hơn tất cả những tình huống tồi tệ nhất mà nàng từng nghĩ đến.
“Mị Âm, nói cho ta biết... hiện tại Càn Khôn Thứ ở trong tay ngươi, cũng chỉ có ngươi biết tất cả mọi chuyện, ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết!”
Vân Triệt vốn đã dùng ý chí lớn nhất để kiềm chế cảm xúc của mình. Ngày phong Đế Vương nhìn xuống bốn vực, thậm chí hắn còn ngạo nghễ cho rằng, thế gian từ nay về sau đã không thể xuất hiện chuyện gì khiến hắn đau khổ nữa.
Nhưng mà sự rối loạn cảm xúc quá dữ dội hết lần này đến lần khác đánh sâu vào giới hạn mà Vân Đế có thể khống chế.
“...” Trên đôi môi cắn chặt của Thủy Mị Âm, một giọt máu tươi chậm rãi ứa ra.
Nàng cúi đầu, giọng nói vang lên khó khăn và đau đớn: “Nếu như... tất cả đều là do nàng làm, nàng không có lý do gì... để không nói cho ngươi biết tất cả khi ngươi quay về... Vân Triệt ca ca, xin ngươi đừng... đừng ép buộc chính mình tin tưởng nữa...”
“Là ngươi đang ép ta, là ngươi đang ép chính ngươi!”
Cho đến giờ phút này, Thủy Mị Âm vốn đã không còn lời nào để giải thích lại vẫn mạnh mẽ kháng cự như trước... dù cho vô lực như vậy.
Mà điều này cũng khiến cho ánh sáng trong đôi mắt Vân Triệt càng thêm nóng nảy, giọng nói cũng biến thành tiếng gầm nhẹ mất kiểm soát: “Tất cả đều là giả, ngay cả việc ta cưỡng ép tưởng tượng cho ngươi cũng có thể đều là giả, tại sao ngươi vẫn không chịu thừa nhận! Rốt cuộc ngươi đang giấu diếm điều gì? Chuyện đã đến nước này rồi, tại sao ngươi vẫn không chịu nói cho ta biết?”
“...” Thủy Mị Âm không nói gì, chỉ có thân thể càng run rẩy kịch liệt hơn, giống như rơi vào hầm băng.
“...!” Mà lúc này, Vân Triệt bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên run lên, tay đang nắm vai Thủy Mị Âm bối rối buông ra.
Xiêm y ở hai vai nàng đã bị huyền khí không khống chế được của hắn cắt rách, trên làn da trắng như tuyết là những vết xanh tím do bị hắn nắm chặt mà thành.
Hai tay Vân Triệt giơ trên không trung, một lát sau, một luồng huyền quang Quang Minh phóng ra từ giữa những ngón tay hắn, nhẹ nhàng phủ lên bờ vai của Thủy Mị Âm, xóa sạch từng vết xanh tím.
Tong...
Tong...
Tong...
Từng giọt từng giọt nước mắt rơi trên đầu gối hắn, rõ ràng ấm áp và lặng lẽ, nhưng lại khiến trái tim Vân Triệt đau đớn như bị đục khoét.
Mấy năm này, Thủy Mị Âm đột nhiên thích khóc.
Hắn còn nhớ rõ, năm đó khi thông báo về cái chết của Hạ Khuynh Nguyệt, tâm trạng Thủy Mị Âm gần như sụp đổ, nàng nhào vào trong lòng hắn khóc rất rất lâu... Khi đó, nàng nói nàng khóc vì kích động, khóc vì quá vui mừng.
Lúc này nghĩ lại, nếu như chỉ vì quá vui mừng mà khóc, thì sao lại khóc đến mức như đứt từng khúc ruột như vậy.
Trong suốt ba năm cùng nhau tu luyện ở Trụ Thiên ThầnCcảnh, có những khi hắn tỉnh lại từ trong suy nghĩ, lại phát hiện Thủy Mị Âm đang ngồi ngẩn người nhìn về một phía, trên mặt đẫm lệ.
Nàng luôn có thể mỉm cười ngay lập tức, nói cho hắn rằng sau khi trải qua kiếp nạn như vậy mà vẫn còn có thể sum vầy như thế này giống như nằm mơ vậy, khiến cho nàng lúc nào cũng vui sướng đến mức muốn rơi lệ.
Cho dù là khi ở Lam Cực Tinh, ngay cả vào thời điểm ấm áp nhất, đôi mắt của nàng cũng thường xuyên mờ mịt một cách khó hiểu.
“Mị Âm của ta mãi mãi mười lăm tuổi...” Hắn nói câu nói đùa này với Thủy Mị Âm không chỉ một lần, bởi vì mấy năm nay nàng thực sự quá hay khóc.
Hiện tại, hắn mới giật mình phát hiện, việc nàng hay khóc trong mấy năm này cũng không giống như hắn nghĩ.
Hết chương 2116.