Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 2025 - Chương 2117. Chân Tướng (2)

Chương 2117. Chân tướng (2)
Chương 2117. Chân tướng (2)

“Mị Âm, xin lỗi.” Hắn lại một lần nữa đặt tay lên vai Thủy Mị Âm, nhưng động tác lúc này lại vô cùng nhẹ nhàng, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều: “Ta cho rằng, bản thân mình đã đủ lớn mạnh rồi, kết quả vẫn là thất vọng... mất khống chế đến mức khó coi như vậy.”

“Nhưng mà chân tướng của chuyện này thực sự quá quan trọng với ta... Nói cho ta biết, nói cho ta biết được không?”

Trán của Thủy Mị Âm vẫn cúi sâu xuống như trước, nước mắt vẫn không ngừng rơi... Nếu lúc này nhìn vào ánh mắt của nàng, Vân Triệt sẽ phát hiện được nàng - người sở hữu Vô Cấu Thần Hồn, trong con ngươi lại là sự u ám khiến người ta khiếp sợ.

“Không được... không được...” Nàng khẽ lẩm bẩm, giọng nói mất đi vẻ linh hoạt, trong đau khổ mang theo cả chút đờ đẫn: “Đây là... lời hứa... là... nguyện vọng cuối cùng... của nàng...”

“Ta không thể... không thể...”

Lời hứa...

Nguyện vọng cuối cùng...

Nguyện vọng?

“Mị Âm, ngươi nghe ta nói, ngươi hãy nhìn vào mắt ta.”

Hai tay Vân Triệt nhẹ nhàng nâng gương mặt ướt đẫm nước mắt xinh đẹp của nàng: “Ta biết, giữa ngươi và nàng nhất định là có giao hẹn gì đó. Ngươi đã hứa với nàng sẽ giữ kín tất cả bí mật. Hơn nữa ngươi vẫn luôn làm rất tốt. Mấy năm nay, từng câu từng chữ ngươi đều không để lộ.”

“Lừa gạt người thân thiết là một chuyện vô cùng đau khổ, nhưng ngươi vì lời hứa với nàng mà không ngại nói dối ta hết lần này đến lần khác... Ngươi thực sự đã làm rất tốt rồi.”

“Chân tướng này là vì chuyện ngoài ý muốn mà dần dần bị bóc mẽ, là ta phát hiện ra từng chút một, không phải do ngươi tiết lộ, càng không phải do ngươi kể ra. Hiện tại ngươi nói tất cả với ta chỉ là do tất cả đã bị vạch trần, không thể nào không thẳng thắn đối mặt được...”

Lời nói của Vân Triệt khiến cho đôi đồng tử u ám của Thủy Mị Âm khẽ run rẩy.

Giọng nói của hắn càng nhẹ nhàng hơn, ánh mắt không hề có chút trách cứ vì nàng nói dối, chỉ có sự đau đớn sâu thẳm: “Trên lưng ngươi gánh tất cả chân tướng bí mật, biết tất cả những chuyện nàng đã làm, nhưng lại chỉ có thể nhìn thế nhân khinh thường nàng, nhục mạ nàng, miệt thì nàng, cười nhạo nàng... thậm chí phải nhìn ta oán nàng, hận nàng, thậm chí không muốn bất cứ kẻ nào nhắc đến tên nàng trước mặt ta...”

“Loại cảm giác này nhất định là rất đau khổ, đúng không?”

Những lời này giống như nhát búa đánh mạnh vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn Thủy Mị Âm. Sự run rẩy của cơ thể nàng, ánh mắt nàng đột nhiên càng trở nên dữ dội gấp mấy lần.

“Hơn nữa, ngươi đã quên rồi sao?” Khóe môi Vân Triệt nở một nụ cười rất khẽ: “Hiện tại không giống với khi đó, chúng ta bây giờ đã là phu thê chính thức, chuyện hạnh phúc, chuyện đau khổ, chuyện phiền toái... cho dù là có tội sau khi vi phạm lời hứa, chúng ta cũng phải cùng nhau gánh vác, đây mới là phu thê thực sự, đúng không?”

“Cho nên, nói cho ta biết, được không? So với việc thẳng thắn tất cả, ngươi nhất định càng không muốn nhìn thấy trái tim ta bị khoét rỗng, nhìn nàng im lặng làm tất cả mọi chuyện nhưng lại mang tiếng xấu... đúng không?”

Đôi đồng tử run lên dữ dội... lại run rẩy...

“Hu... hu...”

Tiếng nức nở vang lên. Cuối cùng trong khoảnh khắc nào đó, đôi đồng tử co rút của nàng như pha lê vỡ ra, tản ra những vì sao vô tận thê lương mà xinh đẹp.

“Hu... hu hu... Hu hu hu hu hu hu!”

Những nỗi niềm, cảm xúc, nước mắt vỡ òa cùng một lúc, nàng nhào lên người Vân Triệt, khóc lớn lên.

Mấy năm nay, phía sau mỗi nụ cười của nàng, bên trong tâm hồn nàng lúc nào cũng như bị gai nhọn đâm vào, mỗi khi chạm tới đều đau đớn đến mức khó thở.

“Là nàng... Là Khuynh Nguyệt tỷ tỷ... Là Càn Khôn Thứ của nàng... Là nàng... Hu... hu hu hu hu...”

Cuối cùng nàng cũng nói ra cái tên đó...

Cuối cùng nàng không cần phải gánh chịu tất cả những chuyện này một mình nữa.

Giống như cả vạn ngọn núi đè nặng trong lòng nàng bấy lâu nay sụp đổ trong chớp mắt, nàng khóc kêu tùy ý, thoải mái trút ra, dường như muốn mặc sức phóng thích tất cả những đau khổ, gánh nặng, áp lực, tra tấn mấy năm nay...

Nhưng trong tâm trạng vỡ òa như muốn sụp đổ, nàng căn bản đã khóc không thành tiếng, không thể nói được lời nào.

Vân Triệt ôm chặt nàng, nhắm mắt lại, hai hàm răng nghiến chặt.

Trong lòng đã sớm tin tưởng... nhưng khi chính tai nghe thấy Thủy Mị Âm gọi tên của nàng, trong lòng hắn vẫn như trời long đất lở.

...Ở phương trời xa, hơi thở của Mộc Huyền Âm cũng xuất hiện hỗn loạn cực nhỏ.

Nếu không phải tâm trạng Vân Triệt đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn hơn không biết bao nhiêu lần thì chắc chắn hắn đã phát hiện được sự tồn tại của nàng trong nháy mắt.

Vì không yên lòng về Vân Triệt, cho nên đúng là nàng vẫn lặng yên đi theo tới đây.

Nhưng lại nghe được một... chân tướng quá chấn động.

Hạ Khuynh Nguyệt... Năm đó, người cảm thấy khó tin và khó chấp nhận nhất với sự phản bội và làm tổn thương nặng nề của nàng ấy đối với Vân Triệt, ngoài Vân Triệt ra, chính là nàng và Trì Vũ Dao.

Nhất là Trì Vũ Dao, đã nhiều năm trôi qua như vậy, vả lại Hạ Khuynh Nguyệt đã chết rồi, nhưng nàng vẫn canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ.

“Ma Hậu,” nàng thì thầm: “Hiểu biết của ngươi về nàng không phải là cái gọi là sai lệch lớn nhất trong đời này của ngươi, cho tới giờ cũng không phải...”

...
Hết chương 2117.
Bình Luận (0)
Comment