Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 203 - Chương 204: Bài Vị Chiến Bắt Đầu

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_204" class="block_" lang="en">Trang 102# 2

 

 

 

Chương 204: Bài vị chiến bắt đầu



- Cốc cốc cốc…

Giọng Vân Triệt vừa dứt không bao lâu, một tiếng bước chân rất nhẹ liền dừng ở ngoài cửa, sau đó vang lên tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ.

Hô hấp của Thương Nguyệt bỗng chốc dừng lại, hiện giờ nàng sắc mặt ửng hồng, tóc dài hỗn loạn, áo càng bị Vân Triệt vén lên, lộ ra mảng lớn da thịt như tuyết trên thân, sao có khả năng gặp người được. Nàng ngừng thở, cố hết sức dùng giọng điệu vững vàng nói:

- Là ai?

Bên ngoài, truyền đến giọng nói thanh nhã ôn hòa của Phần Tuyệt Thành:

- Là ta, Phần Tuyệt Thành.

- Hử?

Ánh mắt Vân Triệt liếc ra bên ngoài, tựa tiếu phi tiếu.

Ánh mắt của Vân Triệt khiến trong lòng Thương Nguyệt có hoảng loạn nhè nhẹ, sợ hắn hiểu lầm mình và Phần Tuyệt Thành có cái gì, lập tức dùng giọng điệu lạnh cứng trả lời:

- Phần thiếu chủ đến trễ như vậy có chuyện gì quan trọng sao?

Phần Tuyệt Thành mỉm cười nói:

- Vừa rồi đi dạo sơn trang buổi tối, trùng hợp khi đi qua nơi này thấy đèn trong phòng công chúa vẫn sáng, nghĩ còn sớm như vậy công chúa điện hạ chắc chưa nghỉ ngơi. Tối nay vừa lúc là đêm trăng tròn, trăng tròn ở Thiên Kiếm sơn trang có một hương vị kỳ diệu khác, nếu lỡ mất thật đáng tiếc, nếu như công chúa điện hạ có rảnh, Tuyệt Thành không biết có thể mạo muội mời công chúa điện hạ cùng nhau ngắm trăng không?

Khóe miệng Vân Triệt giật giật, liền hận đến nghiến răng… Bản thân đang thân thiết với công chúa điện hạ, lập tức sẽ tiến thêm một bước phát triển, thứ hàng này lại đến mời nàng đi ngắm trăng… Ngắm mông em gái ngươi!

Vừa nghĩ, hai tay Vân Triệt liền dùng lực, nắm hai đồi tuyết no đủ tràn đầy vào trong tay, ngón tay chuẩn bị hãm sâu vào trong đó.

- A…

Trong miệng Thương Nguyệt kêu to một tiếng yêu kiều, âm thanh kêu to yêu kiều này dồn dập mà kiều mị, có thể trong nháy mắt kích thích tuyến thượng thận của nam nhân điên cuồng rung động, âm thanh này cũng rơi vào trong tai Phần Tuyệt Thành, hắn vội vã nói:

- Công chúa điện hạ, ngươi làm sao vậy?

Thương Nguyệt túm lấy cổ tay Vân Triệt, xấu hổ nhanh chóng liếc hắn một cái, nỗ lực bình tĩnh nói:

- Cảm tạ ý tốt của Phần thiếu chủ, chỉ có điều ta không hề có hứng thú với ngắm trăng, nếu như Phần thiếu chủ không có việc gì nữa, xin mời trở về đi.

Khi nàng nói chuyện, hai tay của Vân Triệt cũng giở trò xấu động loạn, hai tay hết túm lại nắn lại cầm, thẳng khiến Thương Nguyệt thở hổn hển, chỉ có thể cắn thật chặt răng, cố nén không phát ra âm thanh.

Phần Tuyệt Thành trầm mặc trong chốc lát, thở dài một tiếng nói:

- Công chúa điện hạ, có một vài lời, Tuyệt Thành vẫn muốn giáp mặt nói với ngươi, hy vọng công chúa điện hạ có thể cho Tuyệt Thành một cơ hội như vậy, sau khi nói xong, Tuyệt Thành lập tức đi ngay, tuyệt đối không phiền nhiễu công chúa điện hạ.

Một bàn tay của Vân Triệt vào lúc này yên lặng đưa xuống dưới, vén váy dài của Thương Nguyệt lên, tay luồn sâu vào bên trong đó, không có bất kỳ cách trở gì vuốt ve trên chân đẹp thon dài mềm nhẵn của nàng, hơn nữa dọc theo đường cong phần chân hoàn mỹ một đường tiến lên phía trước…

Toàn thân Thương Nguyệt như bị điện giật run lên, nàng vừa thẹn vừa gấp, hai tay vừa dùng sức chống đỡ tay hư đang tới gần giữa đùi nàng, vừa lấy lực ý chí cường đại dùng giọng nói bình tĩnh đáp lại Phần Tuyệt Thành.

- Ta đã buồn ngủ, có chuyện gì, ngày mai lại nói. Phần thiếu chủ mời rời đi đi…

Dưới Vân Triệt xâm nhập càng ngày càng quá đáng, giọng nói của nàng đã ngầm chứa vẻ run rẩy. Mặc dù Phần Tuyệt Thần ít nhiều gì cũng nghe ra được một ít, nhưng cũng không để trong lòng, hắn như thế nào cũng không có thể nghĩ đến công chúa mà mình đang mềm giọng thỉnh cầu lúc này đang bị một nam nhân đè dưới thân giở trò.

Hắn vẫn duy trì nhẫn nại và phong độ quân tử đầy đủ, không vội vàng tiến công thêm, mà bình thản nói:

- Quấy rầy công chúa điện hạ nghỉ ngơi, Tuyệt Thành vạn phần áy náy, ta biết công chúa điện hạ vì một chút chuyện mà có thành kiến với Tuyệt Thành, nhưng tâm ý của Tuyệt Thành đối với công chúa, trời đất chứng giám, nhật nguyệt có thể chứng nhận, nếu như công chúa điện hạ bằng lòng cho Tuyệt Thành một cơ hội, tất cả tâm nguyện của công chúa điện hạ, Tuyệt Thành sẽ dốc hết khả năng cùng đạt thành với công chúa, mong rằng công chúa điện hạ đừng cự Tuyệt Thành ngoài ngàn dặm.

Thương Nguyệt: “…”

Phần tuyệt Thành nói xong, lui ra sau hai bước, sau đó không lưu lại, bước chân thong thả rời đi. Sau khi đi ra khỏi viện, hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bầu trời đêm, nhắm mắt lại, nhàn nhạt lẩm bẩm:

- Trên thế giới này, trừ bỏ Phần Tuyệt Thành ta, không có ai có tư cách có được ngươi. Dù sao, ngươi là hoàng nữ duy nhất, càng là một nữ tử duy nhất có thể khiến cho Phần Tuyệt Thành ta bằng lòng nhẫn nại như thế.

Phần Tuyệt Thành vừa đi xa, Thương Nguyệt đã bị Vân Triệt đẩy ngã một lần nữa, dưới đệm chăn không ngừng lăn lộn và trong tiếng kêu to yêu kiều liên tiếp không ngừng của Thương Nguyệt, y phục trên người nàng nhanh chóng bị Vân Triệt lột ra toàn bộ, thân thể hoàn mỹ như dương chi bạch ngọc không tì vết hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Thương Nguyệt núp ở góc giường, kéo chăn miễn cưỡng che khuất cảnh xuân trước ngực, đôi mắt trong suốt, đáng thương khổ sở nói:

- Ta và Phần Tuyệt Thành, thật sự không có gì, ngươi… Ngươi sẽ không tức giận đi.

- Hừ, còn nói không có gì.

Vân Triệt giả bộ nghiêm mặt lên:

- Gần nửa đêm, lại tìm tới phòng ngủ của ngươi, nhất định là ngươi nói cho hắn biết.

- Ưm… Không phải, thật sự không phải, nhất định là hắn nghe được từ trong miệng của đệ tử Thiên Kiếm.

- Phải không… Nếu muốn chứng minh, liền kéo chăn ra, ngoan ngoãn để cho ta ăn.

Vân Triệt túm lấy một góc chăn khác, mê say nói.

- A ––

Thương Nguyệt kêu vài tiếng sợ hãi, tay kéo chăn cảm thấy căng thẳng, đỏ bừng cả khuôn mặt, đáng thương tội nghiệp nói:

- Đừng mà! Chờ… Chờ thi đấu xong có được không? Sau cuộc tranh tài, ngươi muốn như thế nào với ta, đều… Đều…

Vân Triệt nở nụ cười, một phát kéo chăn ra, chui vào, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại nhẵn nhụi của Thương Nguyệt, nhưng không có động tác tiếp theo:

- Đây chính là từ miệng sư tỷ nói, đến lúc đó, không cho đổi ý.

- Ừm…

Hai tay Thương Nguyệt che ngực, chôn trán vào trong ngực Vân Triệt, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa.

Ánh đèn trong phòng Thương Nguyệt tắt đi. Trong một góc đình viện, Tần Vô Thương vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, Vân Triệt và Phần Tuyệt Thành đều không phát hiện ra, lắc lắc đầu, cúi đầu thì thầm:

- Haizzz, thanh xuân làm cho người ta hâm mộ…

––––––––––––––––

Chín giờ buổi sáng ngày hôm sau, trên Luận kiếm đài của Thiên Kiếm sơn trang.

Chủ kiếm đài và ba mươi tiểu kiếm đài của Luận kiếm đài đều có hình tròn, chủ kiếm đài dài trăm trượng, tiểu kiếm đài lại có gần hai mươi trượng. Luận kiếm đài là nơi đệ tử Thiên Kiếm sơn trang luận kiếm tỷ thí, cũng là nơi luận chiến từ trước đến giờ của Thương Phong bài vị chiến. Lúc này, trên chỗ ngồi xung quanh kiếm đài đã ngồi tràn đầy một vòng người, trước mỗi một chỗ ngồi, đều dựng một tấm bảng, ghi tên thế lực hoặc tông môn.

Phía sau mỗi một tấm bảng, giống nhau đều ngồi bảy người. Chỉ có phía sau tấm bảng của Thương Phong huyền phủ, chỉ ngồi ít ỏi bốn người.

- Chín giờ, lập tức sẽ bắt đầu.

Tần Vô Thương thấp giọng nói.

Đúng lúc này, một trận tiếng kiếm rít to rõ bỗng nhiên từ trên không truyền tới, dưới ý thức ánh mắt của mọi người đều nâng lên, rõ ràng nhìn thấy ở phía trên cách trăm trượng không biết từ lúc nào xuất hiện trên trăm thanh phi kiếm, phi kiếm này như có linh tính tùy ý bay lượn trên không trung, nhiều tiếng kiếm rít rạch phá khoảng không, sắc bén đến cực điểm. Phi kiếm này vờn quanh toàn bộ Luận kiếm đài vài vòng, sau đó dừng lại trên không chỗ chủ tọa, sau đó ngay ngắn chỉnh tề lơ lửng ở đó, dưới phi kiếm, một lão giả râu tóc hoa râm chậm rãi đi ra, ôm quyền về phía trước, cất cao giọng nói:

- Lão phu Lăng Vô Cấu trưởng lão Tẩy Kiếm các Thiên Kiếm sơn trang, hạnh ngộ anh hùng thiên hạ và thanh niên tuấn kiệt, xin đại biểu cho trên dưới Thiên Kiếm sơn trang, cảm tạ các vị nể mặt quang lâm Thiên Kiếm sơn trang. Thương Phong bài vị chiến lần này…

- Lăng Vô Cấu này có ngoại hiệu “Vô ngân kiếm”, nhìn qua chỉ là lão giả bình thường, nhưng nghe nói đã đạt tới Thiên Huyền cảnh cấp tám, ta còn lâu mới có thể là đối thủ của hắn. Hắn đã chủ trì nhiều lần bài vị chiến, tính tình công chính nghiêm minh, không nói cười tùy tiện, cho dù ở trong Thiên Kiếm sơn trang, đều có được uy vọng cực cao, ngay cả Lăng Nguyệt Phong cũng kính trọng hắn ba phần.

Tần Vô Thương thấp giọng giải thích cho Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá.

- Wow! Còn lợi hại hơn Tần phủ chủ?

Miệng Hạ Nguyên Bá lớn dần, tỏ vẻ khiếp sợ. Khi hắn tiến vào Thương Phong huyền phủ, biết Tần Vô Thương lại là “Thiên Huyền cảnh” trong truyền thuyết, vẫn luôn coi hắn tồn tại giống như thần tiên.

- Ha ha, ở trong Thương Phong đế quốc này, người mạnh hơn ta có rất nhiều.

Tần Vô Thương cười cười:

- Hiện giờ ta chỉ có Thiên Huyền cảnh cấp ba, kém quá xa Lăng Vô Cấu này, mười ta, cũng không thể là đối thủ của hắn. Đến cảnh giới Thiên Huyền, tăng lên mỗi một cấp, giống như lên trời, vô cùng gian nan, thời gian và nỗ lực phải hao phí, còn vượt xa hơn Linh Huyền cảnh vẻn vẹn mười cấp bậc. Hơn nữa Thiên Huyền cảnh dưới cấp năm và ngoài cấp năm, lại là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau. Dưới cấp năm, ở tông môn cường thịnh đều có thể nhìn thấy được, ngoài cấp năm, ngay cả tứ đại tông môn cũng lác đác lơ thơ, đây mới thật sự là cường giả… “Băng Vân thất tiên” nổi tiếng thiên hạ, huyền lực chính là toàn bộ đã ngoài Thiên Huyền cảnh cấp năm. Chỉ có điều không tính Băng Vân cung chủ và cường giả lánh đời, thực lực của Băng Vân tiên cung mạnh tới ngoài Thiên Huyền cảnh cấp năm, cũng chỉ có bảy người này.

Khi nói chuyện, mấy lời nói khuôn cách giống như những lần trước đã nói không sai biệt lắm. Lúc này, giọng điệu của hắn đột nhiên lên cao, từng chữ điếc tai:

- Người chứng kiến Thương Phong bài vị chiến lần này, là người đến từ một trong tứ đại thánh địa Thiên Huyền đại lục –– Lăng Khôn trưởng lão của Thiên Uy kiếm vực! Lấy thực lực và xuất thân của Lăng Khôn trưởng lão, tin tưởng sẽ không có ai chất vấn tư cách và quyền uy của Lăng Khôn trưởng lão.

Bốn chữ “Thiên Uy kiếm vực” vừa ra, nhất thời khiếp sợ bốn phía, nhất là người lần đầu tiên đi đến bài vị chiến, cái tên “Thiên Uy kiếm vực” trước kia chỉ từng nghe trong truyền thuyết càng run rẩy trong lòng, hô hấp bỗng nhiên ngừng lại… Thiên Uy kiếm vực, chính là một trong tứ đại thánh địa tồn tại giống như thần! Cho dù những bá chủ tông môn kia, ở dưới bốn chữ này, đều cảm thấy một cảm giác uy áp vô cùng nặng nề.

Người đến từ Tứ đại thánh địa chứng kiến, đây là cảnh giới hạng nào… Ai dám lỗ mãng trong bài vị chiến này?

Đã sớm nghe nói Thiên Kiếm sơn trang và Thiên Uy kiếm vực có dính dáng, trưởng lão đến từ Thiên Uy kiếm vực này cũng họ Lăng, cũng trong vô hình trung khiến mọi người xác nhận một điểm này.

- Thiên Uy kiếm vực? Đó là nơi nào?

Phản ứng của người chung quanh khiến Hạ Nguyên Bá hoàn toàn không hiểu ra làm sao.

- … Một nơi còn lợi hại hơn Thiên Kiếm sơn trang trăm ngàn lần… Đừng hỏi nhiều nữa.

Vân Triệt nhỏ giọng nói.

- Hả!?

Đôi mắt của Hạ Nguyên Bá nhất trời trừng lớn còn hơn mắt trâu.

Khi Lăng Vô Cấu nói, một người trung niên mặc trang phục màu xanh ở bên cạnh hắn đứng lên, khẽ gật đầu ra hiệu. Khoảnh khắc khi hắn đứng dậy, ánh mắt mọi người giống như bị thứ gì đó hấp dẫn mạnh mẽ, hoàn toàn không bị khống chế tập trung vào trên người hắn… Người này tuổi chừng bốn mươi năm mươi tuổi, dáng người bình thường, diện mạo bình thường, mặt không biểu cảm, mọi người rõ ràng nhìn thấy hắn, nhưng trừ bỏ ánh mắt, thần thức lại hoàn toàn không cảm giác được sự hiện hữu của hắn, giống như hắn chỉ là một bọt nước tồn tại hư ảo.

Khi hắn ngồi xuống, ánh mắt của mọi người giống như bị thứ gì đó đẩy ra, toàn bộ rơi vào chỗ khác. Nhất thời, trong lòng mỗi người đều sinh ra hoảng sợ và kính sợ thật sâu… Không hổ là người đến từ Tứ đại thánh địa, cảnh giới của Lăng Khôn này, sợ rằng bọn hắn vốn không cách nào biết được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment