.
._102__1" class="block_" lang="en">Trang 102# 1
Chương 203: Có người đến đây
Sau khi đoàn người của Băng Vân tiên cung tiến vào không lâu, bốn người của Thương Nguyệt huyền phủ cũng tiến vào trong trang, lần này vẫn chưa chạm mặt. Sau khi vào trang, bọn họ nhanh chóng được đón vào chỗ ở đã chuẩn bị xong. Mà quy cách ở tạm, còn xa hơn dự đoán trước của Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá nhiều.
Bởi vì đó không phải phòng khách đơn giản gì, mà rõ ràng là một tiểu viện tao nhã lịch sự… A không, là đại viện! Trong viện có chừng tám phòng độc lập, trong viện có cây, có đình, có nước, còn có một giá vũ khí hơn mười loại.
- Wow! Đây không phải là thật đi… Đệ vốn cho rằng ít nhất phải hai người chen chúc một phòng, không nghĩ tới, lại lớn như vậy, xa hoa như vậy.
Hạ Nguyên Bá nhìn đại viện này, không ngừng kinh hô.
- Không hổ là Thiên Kiếm sơn trang, riêng bút tích đãi khách này, cũng không phải tông môn khác có thể so sánh.
Vân Triệt cũng kinh thán nói.
Tần Vô Thương cười ha hả, nói:
- Thế lực tiến tới tham gia bài vị chiến chừng hơn năm trăm đội ngũ, mỗi một thế lực, đều sẽ có một viện như vậy, phòng trong viện cũng đều không ít hơn tám, cũng chính là khiến mỗi một vị khách tới đều có thể có một căn phòng độc lập. Lấy độ to lớn của Thiên Kiếm sơn trang, đừng nói năm trăm đội ngũ, cho dù lại đến thêm năm trăm đội ngũ, an bài như vậy cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
- Vài vị khách quý, xin chọn căn phòng của mình, thời gian trễ một chút, ta sẽ mang bữa ăn đến trong phòng các vị. Chỉ sợ có xung đột không nên có trước đó, liền không sắp xếp liên hoan, xin hãy tha lỗi.
Nữ đệ tử Thiên Kiếm dẫn bọn hắn vào lễ phép nói.
Bốn người, tám căn phòng, lựa chọn đương nhiên có phần rất lớn. Tần Vô Thương lựa chọn căn phòng thứ hai bên phải, Hạ Nguyên Bá lựa chọn căn thứ ba bên phải, Vân Triệt lựa chọn căn thứ tư bên trái, Thương Nguyệt lại lựa chọn căn thứ ba bên trái. Giữa bốn người chỉ cách căn phòng chính viện.
Tuy chỉ là phòng khách, nhưng trang trí bên trong lại tương đương với không đơn giản, còn xa hoa mấy lần có thừa hơn phòng đệ tử nội phủ Thương Phong huyền phủ.
Có sự tồn tại của không gian giới chỉ, bọn họ tự nhiên không có đủ loại hành lý linh tinh cần đặt để thu dọn. Tần Vô Thương nói:
- Vân Triệt và Nguyên Bá đều là lần đầu tiên đến Thiên Kiếm sơn trang, cơ hội khó có được, thời gian cũng còn sớm, không bằng các ngươi liền đi dạo trong sơn trang đi, cảm nhận độ rộng rãi của sơn trang đệ nhất Thương Phong một phen.
- Được!
Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá đồng thời gật đầu.
Thương Nguyệt lập tức nói:
- Ta cũng đi. Ba năm trước ta đã tới một lần, vài chỗ còn nhớ mang máng, đặc biệt là Ngự kiếm đài, vừa tiện thể dẫn đường. Tần phủ chủ, ngươi không đi dạo một chút trong sơn trang sao?
- Ta coi như thôi, những năm này đã tới đây không ít lần, cũng không muốn gặp lại mấy khuôn mặt thúi tràn đầy trào phúng kia.
Tần Vô Thương ha ha cười nói.
“Mấy khuôn mặt thúi tràn đầy trào phúng kia” theo như lời trong miệng Tần Vô Thương là chỉ cái gì, Thương Nguyệt đương nhiên rõ ràng, nàng an ủi:
- Tần phủ chủ, ngươi yên tâm, lần này Vân sư đệ nhất định có thể cho chúng ta mở mày mở mặt.
- Được.
Tần Vô Thương gật đầu:
- Các ngươi đi đi, ta vừa vặn tĩnh tọa, trong sơn trang này quanh quẩn không dứt kiếm khí, mỗi một lần đều khiến cho ta được lợi không nhỏ.
Ba người ra khỏi cửa viện, bóng người chớp lên trong tầm mắt. Khách khứa ở tương đối tập trung, đại để đều ở gần đây, theo bài vị chiến mà đến, chỗ khu khách khứa này cũng tự nhiên náo nhiệt lên. Một vài người có quen biết dừng lại, bắt chuyện với nhau. Người không biết nhau khi đối mặt cũng sẽ mỉm cười chào hỏi… Ở trong Thiên Kiếm sơn trang, nhân vật cấp bá chủ bình thường tôn ngạo bất phàm, cho dù lớn tuổi hay trẻ tuổi, đều sẽ thu liễm ngạo khí, trở nên khiêm tốn hữu lễ, bởi vì ở trên địa bàn của mình có thể một tay che trời, ở trong này có lẽ chỉ có thể rơi vào nhóm bình thường, thậm chí tầng dưới chót, ai cũng không dám xác nhận người bản thân đâm đầu đi tới có phải có thể hai đầu ngón tay liền bóp chết mình không.
Hơn nữa, cảnh nội Thương Phong đế quốc, người dám giương oai ở Thiên Kiếm sơn trang còn chưa ra đời.
- Các ngươi muốn xem Ngự kiếm đài, hay là Luận kiếm đài đây? Trên Ngự kiếm đài có mấy ngàn thanh kiếm, hơn nữa mỗi một thanh kiếm đều không phải vật phàm. Đệ tử Thiên Kiếm muốn nhận được kiếm trên Ngự kiếm đài, nhất định phải chinh phục được thanh kiếm lựa chọn kia. Cảnh tượng mấy ngàn thanh kiếm tề bay.
Mắt Thương Nguyệt lóng lánh nói:
- Trên Luận kiếm đài, chính là nơi tiến hành bài vị chiến, tổng cộng có một chủ kiếm đài và ba mươi tiểu kiếm đài. Tiểu tổ chiến sẽ tiến hành ở tiểu kiếm đài, ba mươi hai bài vị chiến cuối cùng sẽ tiến hành ở chủ kiếm đài.
Thương Nguyệt vừa nói xong, phía sau nàng, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói kinh hỉ:
- Thương Nguyệt công chúa?
Vân Triệt theo tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hàng bảy người đang đi về phía bên này. Bảy người này ba già bốn trẻ, đều một thân áo đỏ, trước ngực thêu một hoa văn xích hỏa. Trong bảy người lớn tuổi nhất chính là người đầu râu hoa râm kia, một gương mặt già nua và mắt lão khẽ hiện lên đục ngầu đều lắng đọng lượng lớn tang thương. Nhưng khí tức huyền lực ngầm phóng thích trên người hắn lại vô cùng hùng hậu, khiến không ít người khi đi qua hắn đều sẽ lộ ra vẻ khiếp sợ và kiêng kỵ thật sâu, bước chân cũng sẽ theo bản năng bước qua, không dám tiến gần một chút.
Mà lão già này, khiến Vân Triệt có một cảm giác quen thuộc, khẽ suy tư, hắn liền nghĩ ra được mình từng gặp người này khi nào…
Sơn mạch Xích Long, chỗ ở của Viêm long… Phần Mạc Ly một trong năm người của Phần Thiên môn có ý đồ đánh chủ ý lên Viêm long, được bốn người khác gọi là đại trưởng lão, có thực lực nửa bước Vương Huyền!
Nói cách khác, bảy người này, là người của Phần Thiên môn.
Mà người cất tiếng là một thanh niên tuổi chừng hai mươi ba tuổi, hắn mỉm cười nhìn Thương Nguyệt, ánh mắt kinh hỉ và… Mê luyến.
Nghe được giọng nói này, Thương Nguyệt nhướng mày lên, nghiêng người đi đến, lễ độ nói:
- Hóa ra là Phần thiếu chủ, hạnh ngộ.
Phần Tuyệt Thành đã đi tới, trên mặt càng mang theo mỉm cười cùng tồn tại vui vẻ và tao nhã, hắn khẽ thi lễ với Thương Nguyệt,cười nói:
- Nên may mắn là Tuyệt Thành, bởi vì Tuyệt Thành cuối cùng thành công. Lần này Tuyệt Thành không hề dễ dàng tranh thủ đến Thiên Kiếm sơn trang, nguyên nhân duy nhất, chính là vì gặp được phượng nhan của công chúa điện hạ, công chúa điện hạ đúng là tự mình đến, Tuyệt Thành thật sự vui mừng không thôi.
Ánh mắt của Phần Tuyệt Thành trắng trợn dừng lại trên người Thương Nguyệt, lại chưa từng liếc mắt nhìn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá ở bên cạnh Thương Nguyệt… Một Chân Huyền cảnh, một Sơ Huyền cảnh, để cho hắn ngay cả tư cách mở miệng hỏi cũng không có.
- Phần thiếu chủ có lòng.
Thương Nguyệt miễn cưỡng cười:
- Ta còn muốn mang hai vị bằng hữu đi dạo trong trang, nếu như không có việc gì khác, ta liền cáo từ.
Phần Tuyệt Thành cũng không dây dưa, khẽ hạ thấp người:
- Vậy không chậm trễ thời gian của công chúa điện hạ, thời gian trễ chút, Tuyệt Thành lại đến bái kiến.
Thương Nguyệt tùy ý gật đầu một cái, liền dẫn Vân Triệt và Hạ Nguyên Bá rời đi.
- Ha ha, đại ca, lần đầu tiên thấy huynh có nhẫn nại với một nữ nhân như vậy. Chậc chậc, cũng đã ròng rã ba năm. Đệ ngược lại thật sự muốn biết lần này huynh có thể nhẫn nại đến khi nào.
Phần Tuyệt Bích đi tới, cười híp mắt nói:
- Chỉ có điều Thương Nguyệt công chúa này đúng là không bình thường, ngay cả đại ca cũng chướng mắt, chẳng lẽ người nàng muốn gả, là Ngọc Đế ở trên trời sao? Ha… Nếu ngày nào đó huynh không muốn chơi trò chơi này, chỉ cần một câu nói của huynh, đệ tự mình đi trói nàng đưa đến trên giường của huynh, như thế nào?
- Không được hồ nháo.
Phần Tuyệt Thành hừ lạnh một tiếng:
- Khoái cảm chinh phục một nữ nhân, phải hơn đạt được một nữ nhân xa xa. Hơn nữa, tuy rằng hoàng thất dần suy yếu, hơn nữa sẽ lập tức bị chúng ta nắm trong tay, nhưng hiện giờ nàng dù sao cũng là công chúa hoàng thất, sao do đệ muốn trói liền có thể trói được, lỡ như vì vậy mà chọc giận Thiên Kiếm sơn trang, nhìn xem đệ thu trường như thế nào.
- Thiên Kiếm sơn trang nhiều lắm chỉ bảo vệ một Thương Vạn Hác, đệ không cho rằng bọn họ có tâm tư đi quản sống chết của một hoảng nữ.
Phần Tuyệt Bích cười cười, sau đó nhìn bóng lưng uyển chuyển tuyệt mỹ của Thương Nguyệt, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng.
Ánh mắt Phần Tuyệt Thành chuyển hướng về phía đình viện Thương Nguyệt vừa đi ra, vừa khéo, nữ đệ tử Thiên Kiếm vừa an bài đình viện cho Thương Nguyệt bọn họ đi ra. Phần Tuyệt Thành liền tiến lên trước hỏi:
- Xin hỏi vị sư muội này, tại hạ Phần Tuyệt Thành Phần Thiên môn, xin hỏi gian phòng của Thương Nguyệt công chúa là phòng nào?
––––––––––––––––
Màn đêm bắt đầu buông xuống, các thế lực đến tham gia bài vị chiến đều đã đến đông đủ. Ba người Vân Triệt đi dạo một vòng trong phạm vi có thể hoạt động ở Thiên Kiếm sơn trang rồi trở lại phòng của mình.
Bữa ăn Thiên Kiếm sơn trang chuẩn bị cũng khá phong phú, ăn xong bữa tối, thời gian đã là giờ Tuất, tuy rằng không quá trễ, ngoài trời còn có chút ánh sáng mặt trời, nhưng khu khách khứa của Thiên Kiếm sơn trang đã hoàn toàn yên tĩnh. Vì chuẩn bị cho bài vị chiến ngày mai, đệ tử dự thi đều đi ngủ sớm, nghỉ ngơi dưỡng sức, người cùng đến cũng tự nhiên sẽ không lên tiếng quấy rầy.
Chỉ có điều đối với Vân Triệt mà nói, lúc này đi ngủ thật sự hơi quá sớm. Hắn lật qua lật lại vài cái trên giường, đặt mông ngồi dậy, sau đó đẩy cửa đi ra, đi đến trước gian phòng của Thương Nguyệt ở bên cạnh, đèn trong phòng Thương Nguyệt vẫn sáng, ngày mai nàng không cần tham gia trận đấu, tự nhiên cũng không cần ngủ sớm như vậy.
- Cốc cốc cốc.
Vân Triệt đưa tay gõ cửa:
- Sư tỷ, là ta.
Cửa nhanh chóng được mở ra, dưới ánh trăng và ngọn đèn cùng chiếu rọi lên khuôn mặt yêu kiều trong sáng trắng như tuyết của Thương Nguyệt:
- Vân sư đệ, ngày mai phải so tài, tại sao ngươi còn chưa đi ngủ?
Vân Triệt cười ái muội, không nói một lời nào, đóng cửa lại, cài then cửa, sau đó bỗng nhiên trong tiếng kêu duyên dáng của Thương Nguyệt ôm lấy thắt lưng nàng lên, bước nhanh đi tới bên giường:
- Đương nhiên là bởi vì nhớ nhung sư tỷ.
- A… Nhưng mà ngươi… Ngày mai ngươi còn phải so… Ưm… Ưm ưm…
Nàng còn chưa nói xong, môi đã bị Vân Triệt dùng sức hôn lên, người cũng bị hắn đè lên giường, tất cả âm thanh nhất thời hóa thành rên rỉ, nàng giãy giụa người tượng trưng một cái, liền không tự kiềm chế được nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn triền miên cùng Vân Triệt.
Đôi môi của Thương Nguyệt mềm mại như cánh hoa, xúc cảm mềm mại mà mịn màng, Vân Triệt mút vào như si như say, hai tay hắn đặt trên eo nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, đụng chạm với cái lưỡi đinh hương mềm mại của Thương Nguyệt, quấn lấy cùng nhau.
Thương Nguyệt “Ưm” một tiếng, chân mày tinh tế đang trong khẩn trương nhẹ nhàng run rẩy, hàm răng dưới ý thức khẽ cắn chặt lấy đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng của Vân Triệt, hô hấp dồn dập, ngay cả thở nhẹ thơm mát, chậm rãi phả lên trên mặt Vân Triệt.
Trong triền miên, trên mặt Thương Nguyệt đã bất tri bất giác trải rộng hồng nhạt, hai mắt như mở như nhắm hoàn toàn mê ly. Trong sương mù, vạt áo trên eo nàng đã bị Vân Triệt kéo ra, nút thắt bằng ngọc thạch trên xiêm y cũng bị cởi bỏ từng cái, hai tay Vân Triệt tiến quân thần tốc, luồn vào trong áo nàng, không hề bị cách trở chạy thẳng trên eo nhỏ trơn mềm của nàng.
- Ưm…
Da thịt tiếp xúc trực tiếp, khiến lông mi Thương Nguyệt nhảy dựng mãnh liệt, mắt đẹp trừng lớn, trong miệng nức nở, thân thể càng theo bản năng giãy giụa, nàng hơi nghiêng qua, cuối cùng tránh được môi lưỡi của Vân Triệt, thở hổn hển nói:
- Đừng… Đừng mà… Ngày mai ngươi còn phải so đấu..
- Có lực lượng sư tỷ cho ta, ngày mai ta chỉ biết biểu hiện rất tốt!
Nói xong hắn đè đầu xuống, lại hôn Thương Nguyệt, hai tay luồn ở trong áo nàng bỗng nhiên hướng lên trên, bắt được hai đồi tuyết mềm mại no đủ lạ thường, nhẹ nhàng vuốt ve.
- Ưm… Ưm!
Bộ phận mẫn cảm bị tập kích, tiếng rên tỉ và giãy giụa của Thương Nguyệt càng tăng mạnh lên, vốn dĩ khí lực của nàng làm sao có thể kháng cự được Vân Triệt, rất nhanh, giãy giụa của nàng liền càng ngày càng mỏng manh, không bao lâu, một cảm giác xa lạ kỳ dị lặng lẽ tràn ngập ra trong người, đôi tay đang xâm phạm thân thể ngọc khiết của nàng cũng dường như càng ngày càng trở nên nóng cháy, xúc cảm lửa nóng xuyên thấu qua da thịt truyền vào trong cơ thể, khiến trong cơ thể của nàng giống như bỗng nhiên có một luồng lửa đang thiêu đốt, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại bắt đầu không tự chủ được nhẹ nhàng vặn vẹo, trong mũi vô ý thức phát ra tiếng thở dốc, đỏ ửng đầy mặt, trong tròng mắt càng hoàn toàn say sưa.
Thương Nguyệt một khắc này, kiều mị không gì sánh nổi.
Lúc này, không hề có dự liệu, động tác của Vân Triệt bỗng nhiên ngừng lại, hai tay vẫn như cũ nhẹ nhàng chộp vào trên bộ ngực sữa cao ngất của Thương Nguyệt, nhưng môi đã rời khỏi cặp môi thơm của Thương Nguyệt, thần sắc trở nên bình tĩnh, hô hấp cũng thu liễm.
Thương Nguyệt chậm rãi mở đôi mắt mê ly ra, giọng nói mềm mại như nước:
- Vân sư đệ…
- Suỵt… Có người đến đây.
Vân Triệt cúi đầu hôn lên trên môi nàng, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nói.