.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_202" class="block_" lang="en">Trang 101# 2
Chương 202: Thiên Kiếm trang chủ
Gặp phải đối đãi như vậy, Tần Vô Thương không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Hắn vốn tưởng rằng Thương Nguyệt sẽ mang theo mấy người cao thủ hộ vệ theo, cho nên bản thân trừ bỏ ba đệ tử dự thi ra, không dám tự tiện mang theo bất cứ kẻ nào, không nghĩ tới Thương Nguyệt lại một mình đi tới, ba người đệ tử lại bị Vân Triệt đánh cho tàn phế hai người, ép rời đi một người, sau này tính cả Hạ Nguyên Bá, cũng mới có bốn người, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có phần tự giễu.
Hắn tiến lên phía trước nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ Tần Vô Thương, lần này vì tham gia bài vị chiến mà đến.
- Bốn người các ngươi… Là tới tham gia bài vị chiến?
Đệ tử Thiên Kiếm thủ hộ trước cửa sơn môn cũng hơi sửng sốt, vào lúc này Lăng Hải Nhai để ý tới Thương Nguyệt, sau sửng sốt, vội vàng nói:
- Vị này, chính là Thương Nguyệt công chúa của Thương Phong hoàng thất?
- Đúng thế.
Thương Nguyệt khẽ vuốt cằm, đồng thời đưa thiếp mời và danh sách lên:
- Bốn người chúng ta đại biểu hoàng thất, tham gia bài vị chiến lần này mà đến, đây là thiếp mời và danh sách của chúng ta.
Trên danh sách đương nhiên cũng chỉ có bốn người: Tần Vô Thương, Thương Nguyệt, Hạ Nguyên Bá, Vân Triệt.
Hơn nữa trong danh sách đệ tử dự thi, chỉ có một cái tên “Vân Triệt”.
Cơ bắp trên mặt Lăng Hải Nhai co giật, sau đó tránh sang bên, lễ phép nói:
- Hóa ra khách quý hoàng thất đã đến, vừa rồi thất lễ, xin hãy tha lỗi, bốn vị khách quý mời vào, phía trước mười dặm, đó là chỗ của sơn trang, trang chủ và trang chủ phu nhân đã tự mình đợi ở đó, mời.
Sau khi bốn người qua sơn môn, mấy người đệ tử thủ hộ đều hai mặt nhìn nhau.
- Chỉ mang một đệ tử dự thi, lại chỉ có Chân Huyền cảnh… Trong giới bài vị chiến mà ta biết, hình như chưa từng có đệ tử Chân Huyền cảnh dự thi.
Một người đệ tử nói.
- Từ sau khi Thương Vạn Hác bệnh nặng, quyền thế của hắn bị thái tử và tam hoàng tử nhân cơ hội âm thầm cướp đoạt mượn sức chia cắt, hoàng thất phong vân rung chuyển, đoán chừng cũng không có tâm tư quan tâm bài vị chiến gì. Thành tích của hoàng thất luôn luôn thảm đạm, một lần này, đoán chừng là bình nứt không sợ bể. Có thể để cho Thương Nguyệt công chúa tự mình dẫn đội, đoán chừng đều chỉ vì lộ ra coi trọng đối với sơn trang chúng ta.
- Có hai điểm có thể khẳng định.
Lăng Hải Nhai nói:
- Bài vị chiến một lần này, thành tích của hoàng thất không chỉ thảm đạm, đoán chừng còn không thể là ai khác ở vị trí thứ nhất đếm ngược. Điểm thứ hai, buổi sáng ngày mai khảo nghiệm tuổi và huyền lực này, hoàng thất đoán chừng sẽ ồn ào một chuyện cười lớn. Haizz, nhớ năm đó tổ tiên Thiên Kiếm sơn trang chúng ta và tổ tiên hoàng thất làm huynh đệ với nhau, hai bên cùng ủng hộ, một tay chấp quyền thiên hạ, một tay chấp thế thiên hạ, hiện giờ, Thiên Kiếm sơn trang chúng ta oai hùng đứng đầu Thương Phong, không ai có thể bằng, hoàng thất lại dần dần suy sụp, cũng chỉ còn có quyền úy ở trong chỗ dân chúng tầm thường, ở trong mắt các tông môn thế lực cường đại này, dần dần không có uy hiếp gì đáng nói. Một lần này sắp bị càng nhiều người khinh thường, thật đúng là đáng tiếc.
Bốn người Vân Triệt đi vào sơn đạo, tuy rằng nơi này cách Thiên Kiếm sơn trang mười dặm, nhưng đã có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở trong hào hùng mang theo trầm tư từ phía trước truyền ra.
- Không hổ là Thiên Kiếm sơn trang, hơi thở này, khiến cho người ta có cảm giác giống như ngàn vạn thanh kiếm bay lượn bên người.
Vân Triệt cảm thán nói.
- Wow a a… Đệ nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có một ngày có thể tự mình đến Thiên Kiếm sơn trang. Tư Không biểu thúc mà trước kia đệ sùng bái nhất, còn chưa từng tới Thiên Kiếm sơn trang.
Dọc theo đường đi Hạ Nguyên Bá vẫn nhìn tới nhìn lui, nhìn đông nhìn tây, khiến Thương Nguyệt không tự kiềm chế được nhếch miệng cười, nàng nói với Vân Triệt:
- Vân sư đệ, Thiên Kiếm sơn trang không thể so sánh được với nơi khác, nơi này có thể được xưng tụng là thánh địa của Thương Phong đế quốc, cũng là thánh địa duy nhất. Đệ tử của Thiên Kiếm sơn trang, cho dù là tầng thấp nhất, ở bên ngoài cũng là cấp bậc thiên tài. Những đệ tử trông coi sơn môn phía trước, thực lực đều ở Linh Huyền cảnh, Linh Huyền cảnh hai mươi mấy tuổi, ở các đại phân chi huyền phủ, đều có tư cách trở thành đạo sư, nhưng ở Thiên Kiếm sơn trang, cũng chỉ là đệ tử thủ hộ. Nội tình của Thiên Kiếm sơn trang phong phú, thực lực khổng lồ, tuyệt đối không phải người thường có khả năng tưởng tượng.
- Sư tỷ, ta rõ ràng, ngươi yên tâm, nếu nhận phải châm chọc khiêu khích gì, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta đều sẽ tránh.
Vân Triệt mỉm cười gật gật đầu. Hắn hiểu được ý tứ trong lời nói này của Thương Nguyệt. Bởi vì Thương Nguyệt biết hắn là người tuyệt đối không chịu thiệt thòi, cấp bậc huyền lực của hắn, ở trong hàng hơn một ngàn đệ tử dự thi này, chính là lót đáy của lót đáy, dễ dàng nhận lấy trào phúng, có thể nói nếu hắn phản kích ngay tại chỗ, lỡ như chọc giận Thiên Kiếm sơn trang, ngay cả Thương Nguyệt tự mình ra mặt, cũng không nhất định có thể khống chế được.
Chỉ có điều, điều kiện đầu tiên của hắn, là không chạm đến điểm mấu chốt của hắn. Về phần điểm mấu chốt này, dĩ nhiên do chính hắn đến khống chế. Quân tử báo thù, mười năm không muộn… Chẳng qua đó là đối với công tử mà nói, hắn ngược lại cho tới bây giờ đều không tự cho mình là quân tử gì.
Cùng một thời gian, một hàng năm người của Băng Vân tiên cung đã gần tới đại môn của Thiên Kiếm sơn trang.
- Tỷ tỷ, trừ bỏ lúc trước tỷ vì ba viên huyền đan của Thiên Huyền thú hệ băng để luyện chế “Băng tâm ngọc dịch” cho Hạ Khuynh Nguyệt ra, mười mấy năm chưa bao giờ ra khỏi Băng Vân tiên cung. Vì sao một lần này lại chủ động đề xuất đến bài vị chiến lần này?
Mắt đẹp của Sở Nguyệt Ly khẽ đảo, hỏi nghi vấn trong lòng tích tụ bắt đầu từ lúc xuất cung.
Mâu quang Sở Nguyệt Thiền như thủy tinh, không hề có gợn sóng, giọng nói càng giống như gió lướt qua huyền băng, trong mềm nhẹ lộ ra lạnh thấu xương:
- Ở ẩn lâu rồi, muốn nhìn xem trẻ tuổi hiện giờ càng thêm hưng thịnh, hay là đã xuống dốc rồi.
Sở Nguyệt Ly lại khẽ lắc cằm:
- Tỷ tỷ, trên thế giới này, muội là người hiểu tỷ nhất. Lý do này của tỷ, có lẽ người khác sẽ tin, nhưng muội sao có thể sẽ tin chứ.
Sở Nguyệt Thiền: “…”
- Nửa năm trước tỷ bỗng nhiên rời cung, tháng trước mới trở về. Sau khi trở về thường tâm thần không yên. Băng Vân quyết và Băng Tâm quyết của tỷ tỷ đều đã đạt tới cảnh giới tầng thứ sáu, nếu không xảy ra chuyện lớn bằng trời, quả quyết không đến mức như thế. Lần này tỷ tỷ lại bỗng nhiên đưa ra đề nghị muốn đích thân đến Thiên Kiếm sơn trang…
- Đã đến Thiên Kiếm sơn trang, đừng hỏi chuyện, không được hỏi nhiều nữa.
Sở Nguyệt Thiền lạnh lùng cất tiếng, cắt đứt lời Sở Nguyệt Ly, ý lạnh trong giọng nói khiến ba đệ tử Băng Vân phía sau toàn bộ tâm kinh đảm chiến.
Sở Nguyệt Ly nhất thời im lặng, lại không dám hỏi. Đại môn Thiên Kiếm sơn trang, cũng đã xuất hiện ở trước mắt.
- Khuynh Nguyệt, đội lấy cái này, không đến thời khắc cuối cùng, không được lấy xuống.
Sở Nguyệt Ly quay người, ném một chuỗi vòng cổ kết bằng băng vào trong tay một thiếu nữ đeo mạng che mặt.
- Vâng, sư phụ.
Thiếu nữ tiếp nhận vòng cổ bằng băng, đeo nó trên cổ tuyết.
Lăng Nguyệt Phong năm mươi tuổi có thừa, nhưng nhìn qua nhiều lắm chỉ chừng ba mươi tuổi. Đến cảnh giới Vương Huyền, tuổi thọ kéo dài đến bốn năm trăm tuổi, đối với một Vương tọa mà nói, năm mươi tuổi chẳng qua chỉ là khởi đầu thanh xuân.
Mặt Lăng Nguyệt Phong như ngọc, da sạch trơn nhẵn, diện mạo tuấn nhã, khí chất tao nhã bình thản, không có một chút khí thế trầm tư của kiếm đạo chí tôn. Đôi tay giống như bạch ngọc, hoàn toàn không giống với tay thường xuyên cầm kiếm. Đối mặt với khách tới, hắn chẳng những tự mình tới cửa nghênh đón, hơn nữa mặt nở nụ cười khiêm tốn, cử chỉ ôn nhu hữu lễ, càng thêm không có một chút kiêu ngạo tự mãn và vẻ ngạo mạn của bá chủ đứng đầu Thương Phong Một vài nữ đệ tử trẻ tuổi đến dự thi khi nhìn thấy hắn đều trong mắt đều lộ vẻ kính mến thậm chí si mê.
Bên người hắn đứng một nữ tử hoa phục tuổi chừng trên dưới ba mươi, nàng đó là Hiên Viên Ngọc Phượng thê thất duy nhất của Lăng Nguyệt Phong, cũng là sinh mẫu của Lăng Vân và Lăng Kiệt. Khí chất của nàng ung dung, xinh đẹp như hoa, tuy rằng về diện mạo mà nói cũng là ngàn dặm chọn một, nhưng nếu so sánh với Sở Nguyệt Thiền, chỉ có thể là sự khác nhau giữa nữ tử nhân gian và tiên nữ trên trời, kém nhau ít nhất một vạn tám ngàn dặm.
Có thể khiến cho Lăng Nguyệt Phong lưu luyến si mê Sở Nguyệt Thiền cuối cùng cưới Hiên Viên Ngọc Phượng làm thê tử, đương nhiên không có khả năng bởi vì tướng mạo của nàng, mà là bối cảnh gia thế của nàng… Chính là, bọn họ trở thành phu thê hai mươi mấy năm, lại không có người dám hỏi bối cảnh lai lịch của trang chủ phu nhân Thiên Kiếm sơn trang, càng không có người dám đi điều tra. Bởi vì dòng họ “Hiên Viên” của nàng, khiến cho người ta chỉ cần nghĩ tới, trong lòng đều sẽ dâng lên một ý khiếp sợ thật sâu.
Bởi vì, đó là dòng họ trong tứ đại thánh địa của Thiên Huyền đại lục, một thánh địa đứng đầu nào đó.
- Băng Vân tiên cung Sở Nguyệt Ly, cùng sư tỷ Sở Nguyệt Thiền, đệ tử Thủy Vô Song, Vũ Tuyết Tâm, Hạ Khuynh Nguyệt đặc biệt đến Thiên Kiếm sơn trang, cũng đại diện cung chủ vấn an Lăng trang chủ và Lăng phu nhân.
Đối mặt với Lăng Nguyệt Phong và Hiên Viên Ngọc Phượng đón khách, Sở Nguyệt Ly đi đầu tiên, khẽ thi lễ với phu thê Lăng thị.
Ngay từ khi bọn họ đi tới, tâm thần Lăng Nguyệt Phong đã đại loạn, bởi vì hắn thấy được Sở Nguyệt Thiền. Cho dù trên mặt Sở Nguyệt Thiền đeo băng sa, cho dù hắn và Sở Nguyệt Thiền đã ba mươi mốt năm không gặp, nhưng cặp mắt kia của nàng, hắn như trước chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là, hắn cũng không dám xác nhận, bởi vì hắn không tin Sở Nguyệt Thiền sẽ tự mình đến Thiên Kiếm sơn trang, cho đến khi Sở Nguyệt Ly chính miệng nói ra tên của “Sở Nguyệt Thiền”, hắn mới có gan tin tưởng.
Ba mươi mốt năm trôi qua, sẽ không ai nghĩ đến, hắn vẫn nhớ thương nàng trọn vẹn ba mươi mốt năm, cho dù lấy vợ sinh con, hai nhi tử cũng đã đến tuổi đón dâu, hắn vẫn không khiến bóng dáng xinh đẹp đến mức tận cùng đi ra khỏi nội tâm và sâu trong linh hồn.
Bá chủ đứng đầu thiên hạ này, vài chục năm nay lần đầu tiên tâm thần đại loạn, Sở Nguyệt Ly báo đội ngũ xong, hắn lại ngây người đủ ba giây, mới tự thẹn cười cười, hoàn lễ nói:
- Hoan nghênh năm vị tiên tử quang lâm bỉ sơn trang, ta và quý cung chủ đã mấy năm không thấy, không biết nàng có mạnh khỏe không?
- Cung chủ tất cả mạnh khỏe, tạ Lăng trang chủ quan tâm.
Sở Nguyệt Ly khẽ gật đầu.
- Ủa? Vị này, chính là “Băng thiền tiên tử danh dương thiên hạ Sở Nguyệt Thiền?
Hiên Viên Ngọc Phượng đưa mắt rơi vào trên người Sở Nguyệt Thiền, trên mặt cũng lộ ra ý vị thâm trường cười:
- Mấy chục năm trước Ngọc Phượng đã từng nghe nói tới đại danh của đệ nhất mỹ nữ Thương Phong Băng Thiền tiên tử, không nghĩ tới hôm nay có thể may mắn gặp được. Không biết Băng Thiền tiên tử có thể lấy băng sa trên mặt xuống không, để Ngọc Phượng có thể thấy được phong thái của đệ nhất mỹ nhân Thương Phong, cũng có thể chấm dứt một mong muốn cả đời này?
Lời thê tử bá chủ đệ nhất Thương Phong, toàn bộ Thương Phong đế quốc có mấy người dám không theo? Nhưng lời này rõ ràng nói với Sở Nguyệt Thiền, trong mắt Sở Nguyệt Thiền lại không hề liếc sang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, không hề lay động, giống như vốn không nghe thấy nàng ta đang nói gì.
Mày nguyệt của Hiên Viên Ngọc Phượng nhất thời nhíu lại.
Lăng Nguyệt Phong cười ha hả, mở miệng nói:
- Phu nhân, mấy vị tiên tử là khách quý của chúng ta, ta biết phu nhân sốt ruột, nhưng còn chưa nghênh vào cửa đã có điều cầu, thật sự là có phần chậm trễ.
Hiên Viên Ngọc Phượng mỉm cười gật đầu:
- Đúng là ta nóng lòng, mong rằng Băng Thiền tiên tử đừng để ý. Mấy vị tiên tử mời vào, có việc gì cứ báo cho đệ tử trong trang biết, nếu có chỗ chậm trễ, kính xin bao dung.
- Phu nhân khách khí.
Sở Nguyệt Ly lại thi lễ. Một hàng năm người tiến vào trong Thiên Kiếm sơn trang như vậy.
Sắc mặt của Hiên Viên Ngọc Phượng, đã kéo xuống sau khi các nàng vào trong trang, nàng đưa mắt liếc nhìn Lăng Nguyệt Phong, cười lạnh nói:
- Lăng Nguyệt Phong, ngươi thật đúng là tình sâu vô cùng. Năm đó ngươi cầu mãi mười năm, ngay cả bóng dáng của nàng ta cũng không gặp được, hiện giờ chúng ta vợ chồng son hai mươi mấy năm, ngươi lại chưa từng quên nàng ta! Lần này chính là nàng ta tự đưa tới cửa, ngươi có phải đang mở cờ trong bụng không?
- Phu nhân, lời này của nàng chính là hiểu lầm ta.
Lăng Nguyệt Phong nắm lấy tay Hiên Viên Ngọc Phượng, cười khổ nói:
- Lúc trước niên thiếu, luôn làm chút việc ngốc mà một vài người thiếu niên biết làm. Chúng ta thành hôn hai mươi mốt năm, lúc trước đơn thuần hướng tới, sao có thể bằng một phần tình cảm hai mươi mấy năm của chúng ta. Lăng Nguyệt Phong ta đời này có thê tử như nàng, đã không có gì đòi hỏi, hai mươi mấy năm ngay cả thiếp cũng không nạp, nào còn sẽ nghĩ đến nàng ấy. Ta mới vừa rồi thất thần, chỉ vì nghĩ tới việc ngốc đã làm năm đó, ít nhiều có phần cảm khái mà thôi.
Hiên Viên Ngọc Phượng cầm ngược lại tay Lăng Tuyết Phong, u ám trên mặt tiêu tán đi. Chính là, nàng không biết, khi trong miệng Lăng Nguyệt Phong nói ra, giọng nói trong lòng càng kịch liệt hơn giọng nói trong miệng gấp mười lần trăm lần…
Nàng thế mà lại đến đây… Nàng thế mà lại đến đây…
Ta cuối cùng lại gặp được nàng…