.
._101__1" class="block_" lang="en">Trang 101# 1
Chương 201: Quần anh tụ hội
Vào sơn môn, phía trước là một sơn đạo dài chừng mười dặm, tận cùng sơn đạo, đó chính là Thiên Kiếm sơn trang. Sau khi bảy người Tiêu tông vào sơn môn, tốc độ bước chân bước ra có ý thức xuất hiện lệch lạc, giữa lẫn nhau bắt đầu xuất hiện khoảng cách càng lúc càng xa.
Tiêu Thiên Tuyệt và Tiêu Cuồng Vũ, Tiêu Cuồng Lôi đi ở phía trước, Tiêu Bạc Vân và Tiêu Chấn đi ở chính giữa, Tiêu Vô Cơ và Tiêu Nam rớt lại phía sau.
Bốn nhi tử của tông chủ Tiêu tông Tiêu Tuyệt Thiên, lấy “Phong Vũ Lôi Vân” làm tên, theo thứ tự lớn nhỏ chia ra là Tiêu Cuồng Phong, Tiêu Cuồng Vũ, Tiêu Cuồng Lôi, Tiêu Cuồng Vân. Tiêu Cuồng Phong một trận nổi danh ở trong bài vị chiến lần trước trước đó, Tiêu Cuồng Vũ xếp hạng thứ ba trong lần trước, đều uy phong bát diện. Lần này, chính là đến lượt Tiêu Cuồng Lôi vừa tròn hai mươi tuổi đến gặt hái
Về phần tiểu nhi tử Tiêu Cuồng Vân, tuy rằng hắn chỉ nhỏ hơn Tiêu Cuồng Lôi một tháng, cũng đã tròn hai mươi tuổi, nhưng người người đều biết hắn là hoa hoa công tử, khách khí một chút chính là tửu sắc bao cỏ hoàn toàn, Tiêu tông quả quyết sẽ không để cho hắn đến mất mặt xấu hổ.
Nhưng ở trong Tiêu tông, Tiêu Cuồng Vân lại được sủng ái nhất, dù sao, hắn là nhi tử duy nhất do chính thê của Tiêu Tuyệt Thiên sinh ra.
Tiêu Tuyệt Thiên nhàn nhạt đưa mắt ra sau, nói với Tiêu Cuồng Lôi:
- Lôi nhi, lần này trọng trách thoát khỏi “Ngàn năm lão tam” trên bài vị chiến, liền giao cho con. Vi phụ cũng không trông cậy vào con có thể đánh thắng Lăng Vân, nhưng mà, lấy thiên phú của con, ngoài Lăng Vân, con không có lý do bại bởi bất cứ kẻ nào… Đương nhiên, cũng bao gồm Tiêu Chấn. Nhưng nhìn ra hắn chăm chú muốn phân cao thấp với con.
- Con đã rõ, nhất định sẽ không khiến cho phụ thân và tông môn thất vọng.
Tiêu Cuồng Lôi gật đầu, trên mặt lộ ra một chút cương nghị.
- Vũ nhi, về chuyện bài vị chiến, tối nay còn lại giảng giải kỹ cho Lôi nhi một phen. Mặt khác, khi thập lục cường thi đấu bắt đầu, không nên quên giao “Kinh trần kiếm” cho Lôi nhi, nó là át chủ bài bí mật của bài vị chiến lần này của chúng ta.
Tiêu Tuyệt Thiên dặn dò.
- Phụ thân yên tâm, con biết nên chỉ đạo tam đệ như thế nào.
Tiêu Cuồng Vũ cười nhẹ nói.
Phía sau, lời Tiêu Bạc Vân dặn dò Tiêu Chấn về cơ bản cũng giống vậy. Chân mày Tiêu Bạc Vân khẽ nhếch, vừa thấy liền biết tính nết cũng không hề ôn hòa gì. Hắn cúi đầu nói:
- Chấn nhi, bài vị chiến lần này, là cơ hội để cho con nổi danh thiên hạ! Đối thủ của con không chỉ có đệ tử tông môn khác, còn có Tiêu Cuồng Lôi! Năm đó trên tranh đoạt tông chủ, ta không tranh đoạt được Tiêu Tuyệt Thiên, cuối cùng chỉ có thể rớt lại làm trưởng lão kiếm tông, ta nhận, nhưng nhi tử ta, tuyệt đối sẽ không thua nhi tử hắn! Lần này con chẳng những nên vì Tiêu tông lấy được hạng thứ hai, càng phải đánh bại Tiêu Cuồng Lôi, khiến vi phụ hãnh diện.
Tiêu Chấn nặng nề gật đầu:
- Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ không khiến cho tông môn thất vọng, càng không khiến cho phụ thân thất vọng.
Về phần Tiêu Vô Cơ dặn dò tôn tử Tiêu Nam mình, liền đơn giản hơn:
- Nam nhi, lần này mang cháu đến bài vị chiến, là cơ hội gia gia thật vất vả mới tranh giành được, tuổi cháu còn nhỏ, tiến vào mười thứ hạng đầu vốn không có khả năng, nhưng mà cháu thân là đệ tử Tiêu tông, dù thế nào cũng không thể dừng ở vị trí ngoài năm mươi thứ hạng đầu, cháu dốc lòng tu luyện lâu như vậy, một lần thực chiến này, chính là lịch lãm tốt nhất đối với cháu, cùng với kiểm nghiệm tu luyện vất vả thời gian này của cháu.
- Vâng!
Tiêu Nam cung kính lên tiếng trả lời, sau đó nói:
- Gia gia, mấy ngày trước khi cháu xuất quan, ngẫu nhiên nghe nói ngài khâm điểm một vị hôn phu cho Nguyệt Nhụy… Hình như tên là Tiêu Lạc Thành, bị người phế bỏ? Đây là sự thật?
- Đúng là có việc này.
Tiêu Vô Cơ gật đầu, nhưng sắc mặt hoàn toàn bình thản, hiển nhiên cũng không đặt chuyện này vào trong lòng:
- Nguyệt Nhụy tư chất bình thường, diện mạo và tính cách đều không xuất sắc, so với tìm “Đuôi phượng” ở trong tổng tông, còn chẳng bằng tìm “Kê đầu” ở trong phân tông. Hơn nữa có gia gia ở đây, ở trong phân tông cho dù là ai cũng không dám khi dễ nàng. Tiêu Lạc Thành kia tuy tư chất bình thường, nhưng ở trong Tân Nguyệt thành, cũng được coi là tuyệt đỉnh thiên tài, nếu hắn không bị phế, hiện giờ hẳn đã thành hôn với Nguyệt Nhụy.
- Hừ, phế thì phế đi, hắn cũng chỉ là túi da đáng nhìn một chút, Tiêu tông chúng ta có mấy trăm phân tông, muốn tìm một người mạnh hơn hắn còn không phải hạ bút thành văn. Buồn cười chính là, người Tân Nguyệt phân tông lại nói là do một người thiếu niên mới mười sáu tuổi giả mạo Hoàng Phủ Hạc “Tà tâm thánh thủ” của Thần Hoàng đế quốc phế đi Tiêu Lạc Thành, còn trộm mất đồ bảo vật có được trong kho của tông môn, quả thật coi ta như kẻ ngốc mà lừa gạt, thật sự tức cười! Bọn họ lấy được một viên Vương Huyền long đan từ chỗ Hắc Nguyệt thương hội, ngay cả Hắc Nguyệt thương hội cũng đã thừa nhận, bọn họ lại một lần nữa nói kia chẳng qua chỉ là đồ giả, cuối cùng còn lấy ra huyền đan của Thứ Huyền thú đến lừa gạt ta, quả thật buồn cười, ta không phế đi cả đám phân tông kia ngay tại chỗ, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Càng nói về sau, trong giọng nói của Tiêu Vô Cơ đã mang theo một chút phẫn hận.
- Hóa ra còn có chuyện như vậy. Một Tân Nguyệt phân tông nho nho, có một viên Vương Huyền long đan chí bảo này thế mà lại không dâng tặng lên, gia gia hạ mình tự đi tới, lại còn một lần nữa lừa gạt gia gia, đúng là tội không thể tha thứ, cũng may cho Nguyệt Nhụy còn chưa gả đi.
Tiêu Nam phụ họa nói.
- Những chuyện nhỏ nhặt này đừng nhắc lại nữa. Tối nay có thể đi nhiều một chút ở Thiên Kiếm sơn trang, sau đó nghỉ ngơi dưỡng sức sớm một chút, gia gia chờ nhìn biểu hiện ngày mai của cháu.
- Vâng, gia gia.
––––––––––––––––
Trước sơn môn, một hàng năm người xuất hiện, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người chung quanh.
Năm người này đều là nữ tử, các nàng đều ăn mặc giống nhau, đều là một bộ váy dài lụa mỏng như tuyết không quá mắt cá chân. Váy dài vốn trắng thuần, nhưng khi các nàng đi lại, chung quanh thân thể tự nhiên lưu động nhiều điểm ánh sáng rực rỡ của băng lam như sao đầy trời, khiến váy của các nàng điểm xuyết thêm hơi thở và sắc thái mộng ảo của băng lam.
Độ tuổi của năm nữ tử nhìn qua đều thật trẻ, trừ bỏ người đi phía sau, thiếu nữ mặt mang lụa trắng chắc chỉ có mười sáu mười bảy tuổi ra, bốn nữ tử khác nhìn qua cũng đều chỉ có trên dưới hai mươi tuổi. Trong năm người nữ tử hai người một trước một sau đều vẻ mặt che lụa mỏng, che lại dung nhan của các nàng, chỉ lộ ra mắt đẹp như thủy tinh. Dung nhan của ba người nữ tử khác không hề che giấu, không chỗ nào không phải cực đẹp. Ba gương mặt yêu kiều tuyệt mỹ đều phủ một tầng lạnh lẽo thật sâu. Các nàng không tô son điểm phấn, da thịt lại trắng nõn mềm nhẵn giống như tuyết ngọc, khiến cho trong nháy mắt khi người ta nhìn thấy các nàng, sẽ theo bản năng nghĩ đến mấy chữ “Băng cơ ngọc cốt”, “Tuyết nhan chu thần”.
Ba tuyết nhan mỗi người một vẻ, nhưng đều tinh tế hoàn mỹ, trong xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân lộ ra vẻ thánh khiết lạnh lùng ngạo mạn khiến cho người ta ít dám nhìn thẳng, giống như tiên tử đang đứng trên chín tầng trời, không dính một chút khói lửa nhân gian.
Đứng từ xa xa nhìn các nàng, sẽ cảm thấy được một hơi thở tiên khí như có như không lẫn với rét lạnh đấm thẳng vào lồng ngực… Bên tay phải của các nàng, một đội ngũ tông môn cũng đang đi về phía sơn môn khoảnh khắc khi nhìn thấy các nàng đều toàn bộ không hẹn mà cùng dừng bước, si ngốc ngơ ngác nhìn các nàng, giống như hồn phách của mọi người trong nháy mắt bị lấy ra toàn bộ.
Theo các nàng đến gần, đệ tử Thiên Kiếm thủ hộ ở trước sơn môn ngây ngốc tròn năm giây, mới bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, toàn lực ngưng thần hồi hồn, thu hồn tĩnh tâm, có thế mới khó khăn tỉnh lại, nhưng đầu lại cúi thấp, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng nữa, hắn tiến lên một bước, hơi lắp bắp nói:
- Năm… Năm vị khách quý là tiên tử của Băng Vân tiên cung đi? Kính xin… Xin lấy ra thiếp mời và danh sách.
Nói xong mấy lời này, đệ tử Thiên Kiếm hận không thể đánh mình hai cái bạt tai ngay tại chỗ. Sơn môn đón khách, đây là đại sự liên quan đến thể diện của sơn trang, cho nên cố ý chọn hắn đệ tử đủ để ứng đối trường hợp quan trọng, khi đối mặt với nhân vật cấp tông chủ của Tiêu tông và Phần Thiên môn, hắn đều không kiêu ngạo không xiểm nịnh, nhưng đối mặt với tiên tử của Băng Vân tiên cung, hắn cuối cùng vẫn tâm thần đại loạn, dù sao, hắn là một nam nhân bình thường.
Tuy rằng hắn còn chưa nhìn thiếp mời, nhưng nữ tử có được tiên tư tiên nhan cùng với khí chất siêu nhiên như vậy, trừ bỏ Băng Vân tiên cung, không có khả năng có ở những chỗ khác. Băng hoa mộng ảo lưu động kia, càng là một chứng minh như sắt thép. Còn nữa, vì dễ dàng khống chế cục diện có khả năng phát sinh ngoài ý muốn, trong quy tắc của bài vị chiến có một quy định cứng ngắc, thế lực tham gia bài vị chiến, tổng số người đi cùng tính cả đệ tử dự thi không được vượt qua bảy người, ngay cả thế lực như tứ đại tông môn cũng sẽ không được châm chước. Danh sách bảy người, cho dù là tông môn nhỏ mà nói cũng là quá ít, cũng không phải không xuất hiện tình huống có một thế lực ít hơn bảy người… Trừ bỏ Băng Vân tiên cung! Băng Vân tiên cung cực kỳ ít bằng lòng tiếp xúc với bên ngoài, nhất là chỗ nhiều nam tính, nguyên nhân tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Lần này Băng Vân tiên cung chỉ tới năm người, một chút cũng không khiến người ta kinh ngạc.
Đưng ở trước phía, nữ tử tuyệt sắc không mang mạng che mặt lấy ra thiếp mời và danh sách, giao vào trong tay đệ tử Thiên Kiếm.
Nhìn thấy tay ngọc như tuyết như son gần ngay trước mắt, nhịp tim của đệ tử Thiên Kiếm đột nhiên tăng nhanh lên, đời này của hắn vẫn là lần đầu tiên biết hóa ra tay của một nữ nhân còn có thể xinh đẹp đến mức độ này. Hắn thậm chí còn có một cảm giác chỉ cần có thể sờ lên bàn tay ngọc này một chút, cho dù chết cũng cam nguyện… Nhưng cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám hành động như vậy, hắn dè dặt cẩn trọng chìa tay, cầm một góc bên cạnh thiếp mời và danh sách, nhận lấy chúng.
Ánh mắt quét một chút trên thiếp mời và danh sách, hắn liền vội vàng cúi đầu nói:
- Hóa ra là Băng Ly tiên tử và Băng Thiền tiên tử của Băng Vân tiên cung đích thân tới… A? Băng… Băng Thiền tiên tử?
Đệ tử Thiên Kiếm phản ứng chậm nửa nhịp theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử mang mạng che mặt, ánh mắt lạnh lẽo giống như băng tinh, vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, toàn thân hắn đã giật nảy, nhất thời ý thức được mình đã thất thố nghiêm trọng, lại cuống quýt cúi đầu xuống, cung kính nói:
- Tên của Băng Thiền tiên tử, như sấm bên tai, xin thứ cho vãn bối thất thố. Năm vị khách quý, mời vào…
Nói xong, hắn bước chân phù phiếm nhường sang bên cạnh, khi một làn gió thơm như băng hàn xẹt qua trước người mình, hắn cũng không dám nâng đầu lên.
Mãi đợi cho đến khi các nàng đi xa, đệ tử Thiên Kiếm mới hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, hơi si ngốc ngơ ngác liếc mắt nhìn theo bóng lưng đã đi xa của các nàng, trong lúc nhất thời có phần mất hồn mất vía. Lúc này, đệ tử bên người hắn bỗng nhiên nói:
- Hải Nhai sư huynh, ngươi mới vừa rồi gọi chính là… Băng Thiền tiên tử? Chẳng lẽ chính là Sở Nguyệt Thiền trong truyền thuyết kia sao?
- Đúng!
Được gọi là Hải Nhai sư huynh gật đầu:
- Sở Nguyệt Ly, Sở Nguyệt Thiền, Thủy Vô Song, Vũ Tuyết Tâm, Hạ Khuynh Nguyệt… Kia đúng là tên của Sở Nguyệt Thiền, nàng thế mà lại tự mình đến…
- Có cần lập tức báo lại cho trang chủ không? Nếu trang chủ biết Sở Nguyệt Thiền thế mà lại đến đây, nhất định sẽ kích động…
- Báo lại cái đầu ngươi á!
Lăng Hải Nhai chộp một cái tát lên trên đầu hắn:
- Bây giờ trang chủ và trang chủ phu nhân đang cùng nhau đón khách, ở trong sơn trang, có thể nói kẻ ngốc đều biết cái tên Sở Nguyệt Thiền này là cấm kỵ cực lớn đối với trang chủ phu nhân, nếu ngươi báo lại sẽ xảy ra chuyện gì, xem ngươi như thế nào!
- Vậy, ta đây báo lại như thế nào?
Lăng Hải Nhai suy nghĩ, nói:
- Ngươi cứ nói Băng Vân tiên cung đã đến, tổng cộng năm người, Băng Ly tiên tử Sở Nguyệt Ly dẫn đội, dù sao trên danh sách, chính là cái tên viết ở vị trí thứ nhất. Ngàn vạn lần đừng nhắc tới Sở Nguyệt Thiền!
- A, được.
Đệ tử Thiên Kiếm vội vàng dời khỏi vị trí, lấy truyền âm phù ra, truyền tin tức vào trong trang.
Lúc này, một đống người lúc trước đã nhìn đến choáng váng cuối cùng đi tới, nam tử trung niên đi trước ôm quyền nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, mấy vị vừa rồi, là tiên tử của Băng Vân tiên cung
- Đúng.
Lăng Hải Nhai qua quýt thẳng thắn gật đầu.
- Quả thế, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vừa nhìn thấy liền thắng trăm nghe.
Nam nhân trung niên cảm thán một tiếng, sau đó nói:
- Chúng ta đến từ đông vực Huyền Đao tông, đặc biệt đến bái kiến Thiên Kiếm sơn trang…
Từng nhóm đội ngũ tông môn không ngừng đi đến, mặc dù mỗi một đội ngũ đều chỉ có bảy người, nhưng trưởng giả, không khỏi là nhân vật danh chấn bá chủ một phương, người thiếu niên, cũng không khỏi là thiên tài cao cấp vang vọng một phương. Mấy ngày này, bá chủ phong vân danh chấn thiên hạ, cùng với thanh niên tuấn kiệt cấp bậc đỉnh phong trong nhóm thanh niên đồng lứa, tụ tập tại Thiên Kiếm sơn trang, nhất quyết phân cao thấp trên bài vị chiến.
Khi tới hoàng hôn, có một đội ngũ hơi bất thường đi tới cửa sơn môn, sở dĩ nói bất thường, là vì đội ngũ chỉ có ít ỏi bốn người, còn ít hơn số người của Băng Vân tiên cung.
Mà bốn người này, đó là Tần Vô Thương, Thương Nguyệt, Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá.
Khi bọn họ đến trước sơn môn, Lăng Hải Nhai sải bước đi ra, nghiêm nghị nói:
- Vài vị xin dừng bước, mấy ngày nay sơn trang chuẩn bị công việc Thương Phong bài vị chiến, thứ cho không tiếp khách, mời trở về đi.
Chỉ có bốn người, trừ bỏ trưởng giả kia, ba nam nữ trẻ tuổi khác kia về huyền lực lại chỉ có hai người Chân Huyền cảnh, một người khác lại chỉ có Sơ Huyền cảnh, nơi Thiên Kiếm sơn trang quần anh tụ hội này, quả thật vô cùng thê thảm. Cho dù là ai đều không tin tưởng bọn họ sẽ tới tham gia Thương Phong bài vị chiến.