.
._100__2" class="block_" lang="en">Trang 100# 2
Chương 200: Thiên kiếm sơn mạch
Hắn kinh ngạc không phải vì cái danh “Đệ nhất mỹ nữ” của Sở Nguyệt Thiền, nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng, danh hiệu này, nàng hoàn toàn xứng đáng nhận được. Hắn cũng không kinh ngạc nàng là một trong “Băng Vân thất tiên”, thậm chí xếp hạng vị trí đầu não, dù sao, nhìn vào thực lực nửa bước Vương Huyền của nàng, hắn cũng từng mơ hồ đoán được một điểm này.
Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, người ngưỡng mộ nàng lại nhiều như thế, hơn nữa xa hoa như thế, người khác đều không bàn tới, tông chủ đương nhiệm của Tiêu tông, trang chủ đương nhiệm của Thiên Kiếm sơn trang, thậm chí cả Thương Phong hoàng đế Thương Vạn Hác… Ba người này ai mà không thanh danh chấn thế.
Chỉ ba người như vậy đều khuynh mộ Sở Nguyệt Thiền như thế, xem ra nam nhân lưu luyến si mê Sở Nguyệt Thiền tăng lên số lượng to lớn, quả thật sẽ là một con số cực kỳ lớn sẽ hù chết người.
Còn có nếu để những người này biết được “Băng Thiền” tiên tử của bọn họ bị bản thân đè lên, chẳng phải sẽ…
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh của Vân Triệt thiếu chút nữa chảy ra.
- Vân sư đệ, ngươi làm sao vậy?
Bỗng nhiên cảm giác được thân thể Vân Triệt giống như khẽ run lên một cái, Thương Nguyệt nâng trán, tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
- Không, không có việc gì, gió lớn, hơi lạnh chút.
Vân Triệt hàm hàm hồ hồ nói, sau đó lại hỏi dò:
- Cái kia… Đã nhiều người khinh mộ nàng ấy như vậy, nàng ấy có coi trọng ai không? Dù sao nam nhân ngưỡng mộ nàng, chất lượng đều…
Vân Triệt nuốt nước miếng một chút:
- Đều rất cao.
- Không có.
Thương Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nghe nói Sở Nguyệt Thiền và muội muội của nàng từ nhỏ cơ khổ không nơi nương tựa, từ lúc rất nhỏ đã được cung chủ Băng Vân tiên cung nhặt được, nữ tử của Băng Vân tiên cung đều tấm lòng như băng, cũng không sinh tình, Sở Nguyệt Thiền đương nhiên cũng như vậy, hơn nữa nàng dường như còn có vẻ rất chán ghét nam nhân, đều sẽ vô tình cự tuyệt những nam nhân ngưỡng mộ nàng, thậm chí sẽ hạ sát thủ, hơn nữa với thực lực của nàng và uy hiếp của Băng Vân tiên cung, cũng vốn không có ai có thể ép buộc nàng. Cho nên nhiều năm trôi qua như vậy, cho tới bây giờ đều không có một người nào có thể nhận được coi trọng của nàng, ngay cả một nam nhân có thể có cơ hội cùng một chỗ với nàng đều chưa có.
- À.
Vân Triệt gật đầu, ngầm thả lỏng một hơi, thiếu chút nữa không cẩn thận nói ra ba chữ “Vậy thì tốt”:
- Ngươi vừa mới nói, nàng còn có một muội muội?
- Ừm, muội muội của nàng tên là Sở Nguyệt Ly, cũng là một trong Băng Vân thất tiên, xếp vị trí thứ năm. Cũng giống vậy là một mỹ nhân núi băng, cùng với Sở Nguyệt Thiền được xưng tụng là “Sở Nguyệt song tuyệt”, chỉ có điều giống với Sở Nguyệt Thiền, chưa từng có người có thể nhận được ưu ái của nàng… Vân sư đệ, tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi về Sở Nguyệt Thiền? Chẳng lẽ… Ngươi từng gặp nàng?
Vừa hỏi xong, Thương Nguyệt lại tự phủ nhận:
- Cũng không đúng, Sở Nguyệt Thiền bình thường đều ở sâu trong Băng Vân tiên cung, nghe nói cho dù nàng xuất hiện, cũng sẽ mang mạng che mặt, không bao giờ để cho người nhìn thấy khuôn mặt của nàng nữa, chẳng lẽ ngươi nghe được tin đồn gì về nàng ở chỗ nào?
- Ừm, xem là như vậy.
Vân Triệt đáp lời, trong lòng sóng lớn nhấp nhô một trận… Muốn cùng với Lam Tuyết Nhược, phải đối mặt với một Phần Tuyệt Thành. Mà nếu muốn hoàn toàn có được Sở Nguyệt Thiền…
Ai da má ơi! Không nói đến cửa Sở Nguyệt Thiền kia, một vài nam nhân quyền thế ngập trời lưu luyến si mê nửa đời người nhưng ngay cả sắc mặt tốt của đệ nhất mỹ nữ Thương Phong cũng không chiếm được, lại bị bản thân một kẻ hậu bối ăn sạch sành sanh. Nếu như chuyện này bị những người đó biết, đâu chỉ muốn giết hắn, xé nát hắn cho chó ăn đều là nhẹ.
Tiếng gió gào thét bên tai, cúi đầu nhìn xuống, mặt đất mờ mịt đã hoàn toàn mơ hồ, vẫn luôn kéo dài đến tận cùng nơi trời đất giao hòa. Hai cánh cự tuyết điêu ngừng vỗ, theo gió lướt đi, nhanh như tia chớp bay về phía trước…
––––––––––––––––
Thiên Kiếm sơn mạch, ở trong cảnh nội Thương Phong đế quốc, lại không thuộc quyền quản lý của Thương Phong hoàng thất, mà chỉ thuộc về Thiên Kiếm sơn trang. Đây vốn cũng là mảnh đất thuộc về Thương Phong đế quốc, tên Thiên Vân sơn mạch, nhưng sau khi Thiên Kiếm sơn trang thành thế lực đế nhất của đế quốc, hoàng thất vì mượn sức, liền hoàn toàn tặng nơi này cho, Thiên Kiếm sơn trang liền đổi tên sơn mạch này thành Thiên Kiếm sơn mạch.
Thiên Kiếm sơn mạch từ nam chí bắc kéo dài tám trăm dặm, từ đông sang tây kéo dài chín trăm dặm. Ngọn núi cao nhất cao tới mấy ngàn trượng, tên là “Nhất kiếm xuyên vân phong”, trừ bỏ những ngọn núi thấp ra, còn có sáu ngọn núi khác cao hơn ngàn trượng.
Từ chỗ Thiên Kiếm sơn trang, trăm ngàn năm trôi qua, toàn bộ Thiên Kiếm sơn mạch đều lộ vẻ đã từng phát sinh biến hóa, từ xa nhìn lại, liền cảm giác được một hơi thở khiến cho người ta sợ đập vào mặt, phảng phất như cả sơn mạch, đều vờn quanh từng luồng kiếm khí sắc bén lạnh như băng, khiến cho người ta chỉ dám nhìn xem từ xa, không dám tới gần.
- … Thiên Kiếm sơn trang, ở chỗ ngọn núi cao nhất và sáu ngọn núi khác vây quanh, toàn bộ sơn trang chạy dài hơn năm mươi dặm.
Từ cao cao trên không, cự tuyết điêu đã bắt đầu lướt xuống, Thương Nguyệt chỉ vào ngọn núi cao vút trong mây phía trước, giải thích cho Vân Triệt.
- Hơn năm mươi dặm? Đây còn gọi là sơn trang sao? Quả thật như một thành nhỏ.
Vân Triệt kinh ngạc nói.
Thương Nguyệt tiếp tục nói:
- Toàn bộ sơn mạch này đều là của Thiên Kiếm sơn trang. Không được cho phép, một tấc đất nơi sơn mạch gần ngàn dặm này người khác không cách nào bước vào. Nơi sơn mạch to lớn này có đủ loại khoáng vật, tinh thạch, dược liệu, còn có khu vực huyền thú cố hết sức lưu lại, cùng với rất nhiều nơi thí luyện, nơi lịch lãm ngày trước để lại hoặc sau này xây dựng thành, đương nhiên, cũng nhất định tồn tại bí cảnh những người khác không biết.
Vân Triệt líu lưỡi một trận. Nội tình của Thiên Kiếm sơn trang phong phú, có thể nói không thể tưởng tượng.
Thời gian đã gần tới chạng vạng, bài vị chiến bắt đầu vào buổi sáng ngày mai, tới lúc này, cũng coi như kịp thời.
- Trang chủ đương nhiệm của Thiên Kiếm sơn trang tên là Lăng Nguyệt Phong, năm nay năm mươi mốt tuổi. Là cường giả chí tôn cảnh giới Vương Huyền trẻ tuổi nhất trong vòng ba trăm năm qua của Thương Phong đế quốc. Hắn vào năm bốn mươi bảy tuổi đột phá Thiên Huyền cảnh đỉnh phong, chính thức bước vào cảnh giới Vương Huyền, tạo ra oanh động cực lớn trong toàn bộ Thương Phong đế quốc, khi đó phụ hoàng còn chuẩn bị lễ tự mình tới cửa chúc mừng.
Thương Nguyệt le lưỡi, rất hướng tới nói:
- Wow, cảnh giới Vương Huyền! Nghe nói người ở cảnh giới kia, đều được gọi là “Vương tọa”, đời này của ta đây, đều khó có khả năng đạt tới cảnh giới kia. Nghe nói phía trên còn có “Bá hoàng” của Bá Huyền cảnh, “Đế quân” của Quân Huyền cảnh, thật sự không cách nào tưởng tượng nổi tới cảnh giới như vậy sẽ có cảm giác như thế nào.
- Năm mươi mốt tuổi?
Vân Triệt lộ vẻ nghi hoặc:
- Ta nhớ được, thiếu trang chủ Lăng Vân của Thiên Kiếm sơn trang năm nay mới hai mươi mốt tuổi, thứ tử Lăng Kiệt mới mười lăm… A, hẳn là tròn mười sáu tuổi, Lăng Nguyệt Phong ba mươi mốt tuổi mới sinh con đầu lòng? Hay là, phía trên Lăng Vân, còn có huynh trưởng?
- Lăng Nguyệt Phong đúng là ba mươi mốt tuổi mới có nhi tử đầu tiên, cũng chính là Lăng Vân. Khi hắn ba mươi tuổi mới cưới trang chủ phu nhân hiện giờ, ngược lại không phải bởi vì hắn cả đời si kiếm không chịu đón dâu, mà là vì… Ngươi đoán xem.
Giọng Thương Nguyệt vừa chuyển, mắt đẹp khẽ nhếch, cười khanh khách nhìn hắn.
Vân Triệt hơi trầm ngâm, nói:
- Chẳng lẽ là bởi vì… Sở Nguyệt Thiền?
- Hi, thật thông minh!
Thương Nguyệt nhếch môi lên, cười đùa nói:
- Nghe phụ hoàng ta nói, Lăng Nguyệt Phong chẳng những thiên phú kinh người, mười tám tuổi liền được nội định làm thiếu trang chủ Thiên Kiếm sơn trang, hơn nữa tướng mạo tuấn dật, phong thần như ngọc, khí chất càng nho nhã mà không mất vẻ nghiêm túc, cũng không có vẻ kiêu căng ương ngạnh của người thừa kế thế gia đứng đầu thường có, có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết, lúc đó khiến vô số thiếu nữ mê luyến, có người thậm chí vì hắn thề độc nếu không thể gả cho hắn, liền cả đời không gả. Nhưng Lăng Nguyệt Phong lại vào năm hai mươi tuổi ấy gặp được Sở Nguyệt Thiền lúc đó chỉ mười lăm tuổi, từ đó một lòng si mê lưu luyến, vì có thể thấy được khuôn mặt của nàng, trong mười năm từng hơn bảy mươi lần một mình đi tới Băng Vân tiên cung, vì Sở Nguyệt Thiền thà rằng hèn mọn như cát bụi, thậm chí cầu xin thị nữ cấp thấp nhất ở Băng Vân tiên cung…
- Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi nào phải mây, gặp được nữ tử đẹp đến mức độ này, rất nhiều khi không phải là may mắn, mà là một tai họa. Lăng Nguyệt Phong này, ngược lại coi như là người si tình.
Vân Triệt rất cảm khái nói. Nhưng trong lòng thầm mắng một trận… Lăng Nguyệt Phong, năm nay ngươi đã là một tiểu lão đầu hơn năm mươi tuổi, năm đó tiểu tiên nữ của ta không coi trọng ngươi, hiện giờ càng không có khả năng coi trọng ngươi!
- Sở Nguyệt Thiền chẳng những chưa cho hắn bất cứ cơ hội nào, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp hắn một lần. Lại kiên trì mười năm, sau đó cũng không biết là do mất hết can đảm, hay không thể không quay về kế nhiệm chức vụ trang chủ, hắn lấy vợ sinh con ở Thiên Kiếm sơn trang, đảm nhiệm trang chủ, từ đó cuối cùng không đi tới Băng Vân tiên cung.
Khi nói chuyện, cự tuyết điêu đã càng bay càng thấp, một sơn môn lớn nhất nơi Thiên Kiếm sơn mạch đã mơ hồ xuất hiện ở trong tầm mắt.
- Mau nhìn, chúng ta đã tới rồi, Tần phủ chủ và Nguyên Bá còn ở phía sau, chúng ta chờ một chút, sau đó cùng nhau đi xuống.
Thiên Kiếm sơn mạch, trước chủ sơn môn.
Một hàng bảy người, ba già bốn trẻ, dẫm trên thềm đá đi tới trước sơn môn. Bốn người thanh niên tuổi lớn nhất nhìn qua mới chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhỏ tuổi nhất chỉ có mười tám mười chín tuổi, tuy rằng trẻ tuổi, nhưng khí tức huyền lực trên thân những người này đều nồng hậu kinh người, trên trán mỗi một người đều ngưng tụ uy thế trầm tư đủ để cho tuyệt đại đa số bạn cùng lứa tuổi tự biết xấu hổ. Ba trưởng giả đồng hành, hai người nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, một người khác râu tóc hoa râm, cũng bảy tám chục tuổi, nhưng vẻ mặt lại không hề có nếp nhăn, một đôi mắt càng trầm tĩnh như băng, không hề có vẻ già nua.
- Bảy vị khách quý xin dừng bước.
Một đệ tử Thiên Kiếm trông coi sơn môn tiến lên phía trước một bước, nho nhã lễ độ nói:
- Không biết bảy vị khách quý có phải tham gia bài vị chiến mà đến? Còn xin lấy ra thiếp mời và danh sách thi đấu.
- Mời xem.
Người ở giữa đưa thiếp mời và danh sách lên, thản nhiên nói.
Đệ tử Thiên Kiếm tiếp nhận thiếp mời và danh sách, dùng ánh mắt nhanh chóng đảo qua, sau đó thần thái trở nên hơi cung kính:
- Hóa ra là bảy vị khách quý của Tiêu tông, thất kính thất kính. Mời vào bên trong, đi tới trước mười dặm, đó là chỗ sơn trang…
Nói xong, hắn trả thiếp mời và danh sách lại cho bảy người, sau đó nhường sang bên, người cầm đầu khẽ vuốt cằm, mang theo sáu người khác đi vào sơn môn.
Sau khi bảy người rời đi, tên đệ tử Thiên Kiếm kia nhanh chóng nói với người bên cạnh:
- Tử Mạch, nhanh đi bẩm báo trang chủ, nói Tiêu tông đã đến rồi, tông chủ Tiêu Tuyệt Thiên tự mình dẫn đội, đi theo còn có Thủ tịch trưởng lão kiếm tông Tiêu Bạc Vân và Thủ tịch trưởng lão dược tông Tiêu Vô Cơ, hạng thứ ba thi đấu cá nhân lần trước Tiêu Cuồng Vũ cũng tới rồi, chỉ có điều chắc là đi cùng, ba người dự thi theo thứ tự là Tiêu Cuồng Lôi nhi tử thứ ba của Tiêu Tuyệt Thiên, thiểu tử (con trai út) Tiêu Chấn của Tiêu Bạc Vân, Tiêu Nam trưởng tôn của Tiêu Vô Cơ.
- Dạ.
Đệ tử Thiên Kiếm được gọi là “Tử Mạch” nhanh chóng lên tiếng trả lời, bước nhanh lui đến trong một góc yên tĩnh, truyền âm những tin tức này vào trong Thiên Kiếm sơn trang.
Kết thúc quyển hai.
Bắt đầu quyển ba: Danh chấn Thiên Huyền