.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_199" class="block_" lang="en">Trang 100# 1
Chương 199: Đệ nhất mỹ nữ
- Chuyện đệ tử dự thi này, lại phải tốn thêm chút rắc rối. Một lần nữa lựa chọn đệ tử xếp hạng thứ tư và thứ năm khi thi đấu chọn lựa là được, chính là khi tìm kiếm và chuẩn bị, khả năng phải tốn nhiều thêm chút thời gian.
Tần Vô Ưu ít nhiều gì cũng hơi bất đắc dĩ nói.
Vân Triệt bỗng nhiên nói:
- Tần phủ chủ, vừa rồi sư tỷ từng nói, bài danh thế lực trong bài vị chiến, là theo bài danh cao nhất của đệ tử mà sắp xếp, chứ không phải bài danh bình quân, có phải thật như vậy không?
Tần Vô Thương gật đầu:
- Đúng là như thế. Cũng tương tự như, một đệ tử của một thế lực nào đó cá nhân xếp hạng thứ nhất, hai người đệ tử khác đều ngoài trăm thứ hạng đầu, đệ tử của một thế lực khác bài danh cá nhân rõ ràng là vị trí thứ hai, thứ ba, thứ tư, như vậy, như cũ là bài danh thế lực xếp hạng thứ nhất, người sau chỉ có thể đành phải đứng thứ hai. Bởi vì có thể nuôi dưỡng một cường giả đứng đầu, mới là dấu hiệu quan trọng nhất của một thế lực cường đại.
Vân Triệt nở nụ cười, ngạo nghễ nói:
- Như vậy, để một mình ta đại biểu cho hoàng thất dự thi, không phải đã đủ rồi sao? Tuy rằng Phần Tuyệt Trần, Phong Bất Phàm, Phương Phi Long không tầm thường, nhưng ta tin tưởng bài danh trên bài vị chiến của bọn họ, tuyệt đối không có khả năng cao hơn ta, các đệ tử khác trong huyền phủ cũng không thể có khả năng, một khi đã như vậy, cần gì phải lãng phí thời gian đi triệu hồi các đệ tử khác.
- Cái này… Ngươi nói đúng là sự thật, nhưng mà, cơ hội tham gia Thương Phong bài vị chiến dù sao cũng cực kỳ khó có được. Cho dù là bài danh gì, có thể đích thân tới nơi thi đấu, đối với bất cứ một huyền giả trẻ tuổi nào khác mà nói, đều có thể là thu hoạch vô cùng vĩ đại. Cơ hội như vậy, tự nhiên không thể lãng phí.
Tần Vô Thương nói.
- Điểm này ta rõ ràng.
Vân Triệt nói:
- Nếu thời gian đầy đủ, đúng là có thể một lần nữa tuyển định hai đệ tử dự thi khác, nhưng mà cách bài vị chiến còn có thời gian hai ngày, hiện giờ xuất phát, thời gian đã gấp gáp, nếu như lại còn tuyển chọn đệ tử khác và chuẩn bị, về thời gian vô cùng có khả năng không kịp. Nếu trên đường lỡ như lại xuất hiện bước ngoặt nhỏ nào đó, khiến cho không thể kịp thời đến Thiên Kiếm sơn trang, như vậy hoàn toàn được không bù nổi mất.
- Cái này…
Lời Vân Triệt nói, Tần Vô Thương không cách nào phản bác.
Vân Triệt chuyển hướng sang phía Hạ Nguyên Bá nói:
- Nguyên Bá, đệ có muốn đi tận nơi bài vị chiến nhìn xem không?
- Hả? Muốn… Dĩ nhiên muốn!
Hạ Nguyên Bá gật đầu như gà con mổ thóc:
- Lúc đệ còn rất nhỏ, đã từng nghe Tư Không biểu thúc nói về chuyện bài vị chiến, nói nơi đó tụ tập thanh niên tuấn kiệt cấp cao nhất cả đế quốc, có thể đích thân tới bài vị chiến, mới không uổng công cả đời. Đệ đương nhiên nằm mộng cũng muốn.
Nói tới đây, thần sắc của hắn lại ảm đạm xuống:
- Nhưng mà, nơi như vậy, đệ vốn không có tư cách tiến đến. Hiện giờ đệ mới là Sơ Huyền cảnh, khi ở Lưu Vân thành còn không biết gì, đến Thương Phong huyền phủ, đệ mới biết được, chút huyền lực đó của đệ, vốn ngay cả tư cách lót đáy còn không có, về phần bài vị chiến, cả đời này của đệ cũng không dám hy vọng xa vời. Tỷ phu, huynh nhất định phải thật nỗ lực ở bài vị chiến này, lấy một thứ tự tốt trở về, sau đó nói chút chuyện bên đó cho đệ biết.
- Không! Ta từ chối, ta mới lười nói cho đệ.
Vân Triệt nhếch miệng nói.
- Ặc…
Hạ Nguyên Bá gãi gãi đầu.
- Muốn biết bài vị chiến là dáng vẻ gì, liền tự mình đến tận nơi xem.
Vân Triệt nói xong, nói với Tần Vô Thương:
- Tần phủ chủ, ta có một thỉnh cầu ích kỷ, kính xin Tần phủ chủ thành toàn. Nếu một lần nữa lựa chọn đệ tử dự thi rất có khả năng chậm trễ thời gian, như vậy vị trí trống không cũng uổng phí, liền mang theo Nguyên Bá có được không?
Khi Vân Triệt nói được một nửa, Tần Vô Thương đã hiểu hắn định nói gì, chỉ có thể cười khổ nói:
- Vậy có thể làm khó ta rồi, chuyện này, thật sự không có tiền lệ.
Mang một người đệ tử chỉ có Sơ Huyền cảnh đi tham gia bài vị chiến, này còn khiến cho người ta càng thêm “Chú mục” hơn mang Phong Bất Phàm và Phương Phi Long tàn phế.
Chuyện này đâu chỉ không ổn, quả thật chính là làm ẩu làm tả. Nói lời không khách khí, mang một đệ tử Sơ Huyền cảnh đến tham gia bài vị chiến nơi tề tụ tuấn kiệt đứng đầu thiên hạ, quả thật chính là kéo thấp cấp bậc toàn bộ bài vị chiến. Đoán chừng còn chưa thi đấu, đủ loại âm thanh châm chọc châm biếm đã nhấn chìm Thương Phong huyền phủ, thậm chí toàn bộ cả Thương Phong đế quốc.
Chỉ có điều, Thương Nguyệt không để ý đến những chuyện này. Đối mặt với Vân Triệt “Mất mà được lại”, hiện giờ cả trái tim nàng đều treo trên người hắn, tình cảm dưới đè nén cực độ và tuyệt vọng, lại đang trong kinh hỉ vô cùng vĩ đại tràn lan ra, cái gì mà thân phận hoàng nữ, cái gì mà bài vị chiến, toàn bộ bị quăng ra sau Vân Triệt, Vân Triệt nói cái gì chính là cái đó:
- Tần phủ chủ, Vân sư đệ nói không sai, nếu lại chọn lựa đệ tử, rất có khả năng không đuổi kịp bài vị chiến. Tuy rằng mang theo Nguyên Bá đi, sẽ có một chút không ổn nhỏ, nhưng ngươi cũng thấy được thực lực của Vân sư đệ, hắn ngay cả Phần Tuyệt Trần cũng có thể thoải mái đánh bại, một lần này, nhất định có thể đại biểu hoàng thất lấy được thứ tự vô cùng tốt. Vân sư đệ có yêu cầu như thế, một chút cũng không quá phận.
Thương Nguyệt công chúa miệng vàng vừa mở, Tần Vô Thương tự nhiên không lời nào để nói, chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói:
- Được rồi, nếu công chúa điện hạ đã nói như vậy, thế lại không tuyển chọn đệ tử khác, mang theo Nguyên Bá cùng đi.
Lúc nói chuyện, trong lòng hắn rên rỉ từng trận… Má nó! Đây đều là chuyện quái gì! Thương Phong bài vị chiến quan trọng như vậy, chuyện nghiêm túc như vậy, vốn định ra ba đệ tử dự thi chỉ trong thời gian chớp mắt bị đánh tàn phế hai người, ép rời đi một người, thay vào đó là một người mạnh ngoài dự đoán của người ta, cùng với một người yếu đến không cách nào nhìn… Đại sự liên quan đến thể diện của hoàng thất, lại lộn xộn lung tung giống như một trò đùa.
Thôi, cứ như vậy đi.
- Chỉ có điều, làm trao đổi, Vân Triệt, ta cũng có hai thỉnh cầu.
Tần Vô Thương tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Thứ nhất, Nguyên Bá có thể đi, nhưng thân phận chỉ có thể giống như chúng ta, là cùng đi, chứ không phải người dự thi.
- Được.
Vân Triệt gật đầu. Điều hắn muốn, chính là thỏa mãn nguyện vọng có thể đích thân tới nơi diễn ra của Nguyên Bá. Về phần để cho Nguyên Bá dự thi, cho dù Hạ Nguyên Bá thật sự muốn lên, hắn cũng sẽ không thể cho phép. Bởi vì ở nơi thi đấu đó, Hạ Nguyên Bá thật sự quá yếu, nếu như lòng đối phương hơi âm độc một chút, sẽ có khả năng trọng thương đến Nguyên Bá.
- Điều thứ hai.
Tần Vô Thương nhìn thẳng vào Vân Triệt, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ta hy vọng ngươi ở trận bài vị chiến này, bài danh cá nhân… Có thể đi vào một trăm người đầu tiên! Nghe kỹ, là bài danh cá nhân, chứ không phải bài danh thế lực!
- A!
Vân Triệt còn chưa đáp lại, Thương Nguyệt đã hét lên một tiếng kinh hãi.
Một lần bài vị chiến trước, thứ hạng của thế lực Thương Phong hoàng thất là vị trí thứ hai trăm hai mươi ba, nhưng bài danh cá nhân cao nhất, chỉ có vị trí năm trăm ba mươi bảy! Bài danh như vậy, đổi lại là thế lực khác, có thể tính toán là lên vinh quang, ở một phương, cũng đủ được xưng tụng là bá chủ. Nhưng hoàng thất đường đường quyền khuynh thiên hạ lại đạt được bài vị như thế, chỉ có thể rơi vào trò cười… Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, vẫn luôn là bài vị thảm đạm như thế.
Đừng nói bài danh cá nhân, chính là bài danh thế lực tiến vào một trăm thứ hạng đầu, cũng chỉ là giấc mộng từ trước cho đến nay của Thương Phong hoàng thất, chưa bao giờ thực hiện được.
Mà lần này, từ trong miệng Tần Vô Thương nói ra, lại là muốn Vân Triệt tiến vào bài danh một trăm thứ hạng đầu cá nhân!
Cũng chính là, trong cuộc đấu giữa thanh niên tuấn kiệt tuổi từ hai mươi tuổi trở xuống, đánh vào một trăm thứ hạng đầu tiên!
Mà có thể đứng vào một trăm thứ hạng đầu tiên, không chỗ nào không phải là cường giả đứng đầu trong cường giả. Không chỗ nào không phải là danh dương thiên hạ, tương lai cũng nhất định uy chấn tứ hải.
Mà nếu như bài vị cá nhân của Vân Triệt có thể tiến vào một trăm thứ hạng đầu tiên, như vậy bài danh thế lực của Thương Phong hoàng thất, không chỉ đơn giản tiến vào một trăm thứ hạng đầu như vậy, rất có khả năng trực tiếp tiến vào trong vòng năm mươi thứ hạng đầu! Có thể nói rửa sạch sỉ nhục trước kia, thở ra thoải mái.
Tần Vô Thương sẽ phải cho Vân Triệt mục tiêu như vậy, đương nhiên không phải cố ý làm khó xử và mở miệng nói xằng bậy. Vân Triệt đánh bại Phong Bất Phàm và Phương Phi Long trong một giây, hắn khiếp sợ trong lòng, mà thực lực mới vừa rồi Vân Triệt đã lộ ra khi đối mặt với Phần Tuyệt Trần, càng khiến cho Tần Vô Thương kinh hãi càng thêm kinh hãi. Hai lần bài vị chiến trước, hắn đều đích thân tới hiện trường, đối với mặt bằng thực lực của bài vị chiến, cũng ít nhiều có chút hiểu biết. Lấy phỏng đoán của hắn về thực lực của Vân Triệt, Vân Triệt tiến vào một trăm thứ hạng đầu cá nhân, có lẽ thật sự có khả năng!
- Được!
Vân Triệt không chút nghĩ ngợi, gật đầu luôn:
- Tuyệt đối không làm cho Tần phủ chủ thất vọng.
- Ừm.
Tần Vô Thương vui vẻ gật đầu.
- Nguyên Bá, đệ nghe được không, đệ có thể cùng chúng ta đến tận nơi bài vị chiến, còn không mau cám ơn Tần phủ chủ và Tuyết Nhược sư tỷ.
Vân Triệt cười nói với Hạ Nguyên Bá.
Lời nói chuyện của bọn họ, khiến Hạ Nguyên Bá đã sớm kích động đến tay chân luống cuống, kinh hỉ gần như không phân nổi đông tây nam bắc, nói chuyện càng run run rẩy rẩy:
- Cám ơn Tần phủ chủ, cám… Cám ơn Tuyết Nhược sư tỷ, ta ta ta… Ta thật sự có thể đi… Bài… Bài vị chiến?
- Ha ha ha ha.
Dáng vẻ của Hạ Nguyên Bá khiến Tần Vô Thương nở nụ cười, hắn vẫy vẫy tay với Hạ Nguyên Bá nói:
- Nguyên Bá, nào, cùng ta cưỡi một con cự tuyết điêu đi, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát.
- Hả? Được… Được được được được!
Hạ Nguyên Bá cuống không kịp gật đầu, sau đó cùng Tần Vô Thương tới con cự tuyết điêu lớn nhất… Lấy thể trạng của hắn, không chọn lựa con lớn nhất không được.
- Vân sư đệ, chúng ta cũng đi thôi… Tiểu Tuyết, chúng ta xuất phát.
Vân Triệt và Thương Nguyệt lên một con cự tuyết điêu khác, hai con cự tuyết điêu cùng nhau bay vút lên không trung, không bao lâu, liền biến mất ở phía chân trời xa xa.
Cự tuyết điêu thuận gió mà đi, rất nhanh đã đạt tới độ cao mấy ngàn thước, tốc độ bay nhanh, nhưng bay đặc biệt vững vàng. Tốc độ của hai cự tuyết điêu dù sao cũng có chênh lệch, không quá bao lâu, liền kéo xa khoảng cách, không nhìn thấy đối phương.
- Vân sư đệ…
Tránh người ngoài, Thương Nguyệt vẫn luôn nỗ lực đè nén tình cảm cuối cùng yêu kiều gọi một tiếng, ôm chặt lấy Vân Triệt, dùng sức ôm chặt, thật lâu không thả lỏng ra.
- Xin lỗi, sư tỷ, khiến ngươi lo lắng cho ta.
Vân Triệt ôm ngược lấy thân thể mềm mại của nàng, nhẹ nhàng nói.
- Không, là ta không tốt, là bản thân ta suy nghĩ miên man. Ta nên tin tưởng ngươi… Tin tưởng ngươi nhất định không có chuyện gì.
Lam Tuyết Nhược nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, bình yên điềm tĩnh hưởng thụ ôn tồn giờ phút này.
- Sư tỷ…
Cự tuyết điêu hót một tiếng mạnh mẽ, tốc độ lại một lần nữa nhanh hơn, bất tri bất giác, bọn họ đã bay ra khỏi phạm vi của Thương Phong hoàng thành.
Đây là lần thứ hai bọn họ cưỡi cự tuyết điêu. Lần đầu tiên cùng cưỡi, cũng khiến cho bọn họ lần đầu tiên cùng chung hoạn nạn. Tình cảm của Thương Nguyệt đối với hắn, cũng từ đó trở đi, từ coi trọng đơn thuần một chút, chuyển biến thành càng ngày ỷ lại càng sâu, lại cho đến lúc này không cách nào chia cách không muốn xa rời.
Thương Nguyệt gục ở trước ngực Vân Triệt, buồn bã nói:
- Vân sư đệ, tình cảm của ngươi và Nguyên Bá thật sự quá tốt. Nghe được tin tức ngươi gặp chuyện không may, hắn khóc còn giống như một hài tử, hắn nhận lấy khi dễ, ngươi lại tức giận thành dạng kia… Các ngươi chẳng phải là thân huynh đệ mà như thế, mà mấy huynh trưởng của ta…
Vân Triệt hơi ngửa đầu, hoài niệm nói:
- Ta và Nguyên Bá lớn bên bên nhau từ nhỏ. Lúc nhỏ, thể trạng của hắn cũng không cường tráng, ngược lại còn hơi gầy yếu, khi đó hắn nhận đến khi dễ gì, ta đều sẽ giúp hắn. Sau này, thể trạng của hắn đột nhiên tăng lên mãnh liệt, còn ta, lại bị kiểm tra ra huyền mạch tiên thiên tàn phế, cho dù trong ngoài gia tộc, gần như tất cả mọi người khinh thường ta, bất cứ là ai đều có thể tùy ý khi dễ ta, sau đó, đều là Nguyên Bá bảo hộ ta, thậm chí vì ta, cũng đoạn tuyệt lui tới với rất nhiều bạn chơi đã trào phúng, khi dễ ta. Ở trong mắt ta, trừ bỏ gia gia và tiểu cô, hắn là thân nhân duy nhất của ta… Hiện giờ, ta có năng lực bảo hộ hắn, ai dám khi dễ hắn, ta đương nhiên muốn khiến cho đối phương trả giá cao gấp nhiều lần.
- Sao lại là thân nhân duy nhất chứ, rõ ràng còn có một thê tử… Hừ.
Thương Nguyệt rất nhỏ giọng lầm bầm một câu, cuối cùng nhẹ nhàng hừ khẽ, tràn ngập ghen tuông đơn thuần mà thiếu nữ mới có.
- Nàng ấy hả?
Dung nhan tuyệt thế như tiên của Hạ Khuynh Nguyệt hiện lên trong đầu hắn, nàng mười sáu tuổi liền đã cực đẹp không thôi, một năm rưỡi không thấy, hiện giờ nàng đã mười bảy tuổi rưỡi, tất nhiên đã xinh đẹp càng thêm phong thái tuyệt thế. Chính là, mặc dù nàng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nhưng dù sao chỉ thuộc về Băng Vân tiên cung, mà không thuộc về hắn. Giọng điệu hắn bình thản nói:
- Tuy rằng nàng ấy đối với ta không tệ, ít nhất chưa bao giờ khinh thường ta, còn luôn nỗ lực bảo vệ tôn nghiêm của ta khi đó còn yếu ớt không chịu nổi, nhưng cho tới bây giờ nàng ấy chưa từng coi ta là trượng phu của nàng ấy, cũng không thể coi ta là người thân nhất của nàng ấy.
Ở trước mặt nữ hài, tốt nhất đừng nhắc nhiều đến một nữ hài khác, huống chi đối phương còn có mối quan hệ cực kỳ mẫn cảm với mình. Một điểm này Vân Triệt tự nhiên biết. Hắn lập tức nói lảng sang chuyện khác:
- Đúng rồi, sư tỷ, ngươi có từng nghe cái tên Sở Nguyệt Thiền này không?
- Sở Nguyệt Thiền? Ngươi nói Sở Nguyệt Thiền?
Phản ứng của Thương Nguyệt, mãnh liệt ngoài dự đoán của Vân Triệt.
- Sư tỷ biết tên này?
- Đương nhiên biết. Tên này, trong thiên hạ, có bao nhiêu người không biết chứ?
Vân Triệt: “…”
- Sở Nguyệt Thiền, đứng đầu “Băng Vân thất tiên” uy chấn thiên hạ của Băng Vân tiên cung. Hơn nữa từ hơn hai mươi năm trước, nàng vẫn được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Thương Phong đế quốc, càng là cường giả đệ nhất không ai sánh bằng trong nhóm nữ tính bằng tuổi. Nhưng cái tên đẹp của nàng, lại không thể thắng được uy danh của nàng.
Nói đến “Sở Nguyệt Thiền”, trên mặt Thương Nguyệt lộ ra nhiều thêm sắc thái cảm khái và hướng tới:
- Từ rất nhiều năm trước kia, người khuynh mộ nàng đã trải rộng bốn biển, từng vì nhận được một nụ cười của nàng, hoặc chỉ vì nhìn thấy khuôn mặt nàng, bao nhiêu người liều chết đi tới Băng Vân tiên cung. Những người này, bao gồm tông chủ đương nhiệm của Tiêu tông, còn bao gồm trang chủ của Thiên Kiếm sơn trang… Thậm chí bao gồm cả phụ hoàng ta, năm đó sau khi phụ hoàng gặp mặt Sở Nguyệt Thiền một lần, liền không thể tự kiềm chế, sau này kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng chưa bao giờ lập hậu, chỉ vì Sở Nguyệt Thiền, thậm chí cho tới bây giờ, hắn đều thường xuyên vô ý nhắc tới cái tên “Băng Thiền tiên tử”.
Vân Triệt khẽ nhếch miệng, vẻ mặt dại ra…