.
._99__2" class="block_" lang="en">Trang 99# 2
Chương 198: Tay không đón viêm nhận
Phần Tuyệt Trần vừa vào Thương Phong huyền phủ, liền đứng trên hạng thứ nhất ở Thiên Huyền bảng nội phủ, không ai lay động. Hơn nữa thân thế bối cảnh kinh người của hắn, ở Thương Phong huyền phủ, hắn tồn tại giống như thần ở trong mắt rất nhiều đệ tử, chỉ có ngưỡng mộ và hướng tới, không có ai dám trêu chọc.
Dám nói như thế với hắn, Vân Triệt hoàn toàn là người đầu tiên! Cho dù Phong Bất Phàm và Phương Phi Long ngạo khí mười phần, cũng tuyệt đối không dám.
Lời nói ra lần này của Vân Triệt, Phần Tuyệt Trần không hề nổi giận chút nào, ngay cả chút tình cảm dao động cũng không có. Bởi vì trong mắt hắn, người trước mắt này vốn không có tư cách để cho hắn tức giận. Trong miệng hắn, chỉ nhàn nhạt phun ra ba chữ:
- Chỉ bằng ngươi?
- Đúng, chỉ bằng ta!
So sánh với Phần Tuyệt Trần, Vân Triệt dường như không hề che giấu cơn tức giận của mình. Lúc này hắn cũng đổi cách nhìn của mình về Phần Tuyệt Trần. Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Phần Tuyệt Trần, chỉ cảm thấy một ngạo khí sâu tận xương tủy, nặng đến kinh người. Lúc này mới biết, Phần Tuyệt Trần này không chỉ kiêu ngạo, lại còn cuồng, hơn nữa là cuồng mang theo “Miệt thị”. Dù sao, hắn sinh ra từ Phần Thiên môn –– Một trong những tông môn đỉnh phong của Thương Phong đế quốc. Sinh ra từ trong gia tộc như vậy, từ nhỏ đã có khái niệm “Người thượng đẳng” và “Người hạ đẳng” rõ ràng. Ở trong Thương Phong huyền phủ, có lẽ hắn nhìn ai, đều là người hạ đẳng. Ra tay giáo huấn một “Người hạ đẳng”, đối với hắn mà nói gần như coi là chuyện đương nhiên.
- Haizzz, hai người các ngươi…
Giữa hai người vừa mới gặp đã giương cung bạt kiếm, Tần Vô Thương vừa định mở miệng ngăn cản bọn họ, liền bị Thương Nguyệt đưa tay ra hiệu ngăn cản, sau đó yên lặng lắc đầu với Tần Vô Thương. Nàng rất rõ ràng, Vân Triệt là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, chuyện khác hắn có thể không so đo hoặc nhượng bộ, nhưng tổn thương tới người bên cạnh hắn, đã là nghiêm trọng chạm đến nghịch lân của hắn.
Chuyện này, cho dù đối diện là ai, hắn đều tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
- Ngươi còn chưa có tư cách.
Một tia trào phúng thoáng hiện rồi qua trên khuôn mặt lạnh lùng của Phần Tuyệt Trần.
- Có tư cách hay không, là ta nói mới tính, chứ không phải ngươi nói là tính.
Giọng Vân Triệt cũng lạnh xuống, hắn trầm giọng nói với Phần Tuyệt Trần:
- Xem ra, ngươi không có ý định xin lỗi. Rất tốt, ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi không muốn… Hiện giờ, ta chẳng những muốn khiến ngươi nói xin lỗi với Nguyên Bá, còn phải quỳ xuống dập đầu!
Nói xong, dưới chân Vân Triệt xê dịch, tốc độ bạo tăng trong nháy mắt, một tay chụp vào trước ngực Phần Tuyệt Trần.
- Tìm chết!!
Đối mặt với Vân Triệt chủ động ra tay, Phần Tuyệt Trần cũng không ngẩng đầu lên, một quyền đánh tới, trên nắm tay, một luồng hỏa diễm nháy mắt bùng lên. Tay phải của Vân Triệt nhất thời biến từ trảo thành quyền, đánh vào cùng một chỗ với nắm tay của Phần Tuyệt Trần
Ầm!!
Một lực lớn hơn dự đoán trước của Phần Tuyệt Trần đánh úp lại từ chỗ hai nắm tay chạm nhau, tuy rằng Phần Tuyệt Trần cảnh giác trong nháy mắt, sau đó lập tức thúc giục huyền lực, nhưng lại vẫn không cách nào kháng cự lại được mạnh mẽ của lực lượng kia, bị đánh đến lật người lại phía sau, lúc rơi xuống đất liên tục lui lại vài bước, trong lúc nhất thời chật vật không chịu nổi.
Mà Vân Triệt vẫn còn đứng tại chỗ, đừng nói dưới chân, ngay cả trên người đều không hề có một chút ngửa về phía sau.
Nắm tay phải kể cả toàn bộ tay phải đều ngầm đau nhức, trong lòng Phần Tuyệt Trần không cách nào ngăn cản khiếp sợ sinh ra… Bởi vì lực lượng này vốn không thể là huyền giả Chân Huyền cảnh có được
Mà mình thân là Linh Huyền cảnh cấp năm, lại bị một chiêu của đệ tử Chân Huyền cảnh bức ra dáng vẻ chật vật, đây đối với hắn mà nói, là sỉ nhục chưa từng có. Đây đối với hắn có ngạo khí sâu tận xương tủy mà nói, không thể nghi ngờ là chà đạp nặng nề. Toàn thân hắn phóng thích ra tức giận nhàn nhạt, đôi mắt biến thành vô cùng lạnh lẽo như băng.
Mà Vân Triệt đối diện với hắn, vào lúc này lại thêm lửa cháy đổ thêm dầu:
- Đây là thực lực của hạng nhất Thiên Huyền bảng nội phủ? Hóa ra cũng không hơn gì cái này, thật đúng là khiến cho người ta cười đến rụng răng.
- Tìm ~~ chết!!
Một câu “Tìm chết” này từ trong miệng Phần Tuyệt Trần, hoàn toàn khác với một câu lúc trước. Lần đầu tiên mang theo trào phúng, mà lần này, lại mang theo sát khí lạnh như băng. Trong hai tay của hắn chợt lóe lên ánh lửa, xuất hiện một đại đao màu đỏ dài chừng tám thước… Đao là vũ khí tông môn của Phần Thiên môn, “Phần Thiên đao”, càng là huyền kỹ linh hồn của Phần Thiên môn.
- Lấy vũ khí của ngươi ra, ta sẽ cho ngươi một… Cái chết vinh quang!
Sắc mặt Phần Tuyệt Trần âm trầm nói.
Vân Triệt khoanh hai tay trước ngực, cười lạnh nói:
- Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ tư cách để cho ta động tới vũ khí.
- Tìm ~~~ chết~~~
Hai chữ giống vậy một lần này, lại tràn ngập lửa giận và sát ý dồn nén đến cực điểm của Phần Tuyệt Trần. Lần đầu tiên trong đời, hắn thân là nhi tử môn chủ Phần Thiên môn hoàn toàn bị người khinh thị như thế. Theo cơn tức giận và sát khí của hắn bốc lên, trên xích viêm đao của hắn cũng bốc cháy lên hỏa diễm đỏ bừng.
Xoẹt!!
Bóng dáng Phần Tuyệt Trần thoáng lên, xích viêm đao dưới hỏa diễm thiêu đốt trong tiếng xé rách chói tai hung hăng xẹt qua không gian, chém về phía đầu Vân Triệt. Thân đao chưa đến, một luồng sóng khí nóng rực đã ụp vào mặt, mà nóng rực này, vốn không có một chút lực ảnh hưởng đến Vân Triệt, ngược lại khiến cho hắn có một cảm giác hết sức thoải mái. Nhìn chằm chằm vào xích viêm đao Phần Tuyệt Trần bổ tới, hắn không lùi không tiến, không tránh không nhường, cũng không phản kích, mà không nhanh không chậm đưa tay phải ra, chộp thẳng về phía xích viêm đao.
Hành động này, khiến Tần Vô Thương, Thương Nguyệt, Hạ Nguyên Bá nhìn đều quá sợ hãi. Nhìn dáng vẻ Vân Triệt, rõ ràng định tay không đón lấy xích viêm đao của Phần Tuyệt Trần!
Chuyện tay không đón đao sắc này cũng không thể nói hiếm thấy, nhưng nó chỉ phát sinh ở giữa hai người có thực lực chênh lệch rất lớn. Chênh lệch này, ít nhất cũng phải năm cấp bậc! Hơn nữa cho dù như vậy, cũng sẽ kèm theo nguy hiểm rất lớn.
Mà Phần Tuyệt Trần là ai? Huyền lực của hắn chẳng những không yếu kém hơn Vân Triệt, ngược lại còn mạnh hơn Vân Triệt ngoài năm cấp bậc! Hơn nữa, xích viêm đao trong tay hắn, là một thanh Địa Huyền khí không sai không kém! Thiêu đốt phía trên là Phần Thiên viêm, càng đủ hòa tan sắt thép… Một đao này nếu chém trúng, đừng nói thân thể người, ngay cả thép tinh cũng có thể chém gãy.
- Vân sư đệ, mau tránh ra!!
Trong mắt Thương Nguyệt lộ vẻ hoảng sợ, thất thanh kêu lên. Trong lòng Tần Vô Thương cũng khẩn trương, nhưng khoảng cách giữa hắn và hai người quá xa, cho dù hắn là cường giả siêu cấp Thiên Huyền cảnh, cũng vốn không kịp ra tay ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay phải của Vân Triệt cứ thế chộp vào trên xích viêm đao của Phần Tuyệt Trần…
Sau đó, hình ảnh liền ngừng lại ở đó… Không có tiếng da thịt bị cắt nát, không nhìn thấy máu bắn ra, càng không có hình ảnh bàn tay hay cả cánh tay Vân Triệt bị chặt đứt, xích viêm đao và tay của Vân Triệt, đều hoàn toàn như ngừng lại ở đó.
Chuẩn xác mà nói, là tay của Vân Triệt, chặt chẽ bắt được lưỡi đao của xích viêm đao, khiến xích viêm đao không cách nào hạ xuống một chút. Còn ngừng lại không chỉ là xích viêm đao, theo ánh mắt Vân Triệt chợt lóe, hỏa diễm trên xích viêm đao cũng giống như thủy triều cấp tốc lui xuống, trong nháy mắt tắt hoàn toàn, không lưu lại một chút ngọn lửa.
Xích viêm đao bị đỡ được, cùng với Phần Thiên hỏa đột nhiên tắt, khiến Tần Vô Thương, Thương Nguyệt, Hạ Nguyên Bá kinh sợ thật sâu, càng khiến cho Phần Tuyệt Trần hoảng sợ thất sắc. Nhân cơ hội tâm thần hắn rối loạn, huyền lực của Vân Triệt bỗng chốc bùng nổ, cầm lấy lưỡi đao cứng rắn đoạt lấy xích viêm đao từ trên tay Phần Tuyệt Trần, chân trái hung mãnh đá ra, nặng nề đá vào trên bụng hắn, khiến cho hắn hét lớn một tiếng, bay ngã trên đất về phía sau.
Vân Triệt tiện tay ném xích viêm đao về phía sau, nhanh như tia chớp nhằm về phía Phần Tuyệt Trần vừa mới ngã sấp xuống đất, một cước nặng nề đạp lên trên lưng hắn, khiến cho huyền khí của hắn mới vừa một lần nữa dồn lên lại tán loạn.
- Nguyên Bá, đi nhận dập đầu xin lỗi của hắn.
Vân Triệt một cước đạp Phần Tuyệt Trần, nói với Nguyên Bá. Lực lượng của hắn dữ dội mạnh mẽ, chân phải lại giống như tòa núi lớn đè lên trên lưng Phần Tuyệt Trần, khiến cho dù Phần Tuyệt Trần dùng hết toàn lực, cũng không cách nào giãy giụa được.
Kết quả này, khiến mọi người bất ngờ. Đừng nói Hạ Nguyên Bá và Thương Nguyệt, ngay cả Tần Vô Thương cũng kinh ngạc đến ngây người ngay tại chỗ. Phần Tuyệt Trần đến từ Phần Thiên môn, luôn luôn hùng bá Thương Phong huyền phủ, thế mà lại bị Vân Triệt chỉ có Chân Huyền cảnh đánh bại dưới tay… Hơn nữa còn thảm bại! Một Phần Thiên đao của hắn đừng nói tổn thương được Vân Triệt, hoàn toàn bị Vân Triệt một tay không đón được!
Nghe được lời của Vân Triệt, Hạ Nguyên Bá hơi chóng mặt choáng váng đi tới, mới vừa đến gần, chân Vân Triệt bỗng nhiên chuyển từ sau lưng tới gáy, khiến trán Phần Tuyệt Trần nặng nề dập xuống trên mặt đất.
- Vân ~~ Triệt ~~~ ta giết ngươi!!
Trong miệng Phần Tuyệt Trần phát ra tiếng thét lên giống như dã thú, toàn thân phóng thích ra sát khí vô cùng cuồng loạn.
- Tuy rằng ngoài miệng còn chưa nói xin lỗi, nhưng đầu dù sao cũng đã dập. Nguyên Bá, nếu còn chưa hết giận, liền đi qua đánh cho hắn một trận, ta cam đoan hắn không thể ra tay.
Vân Triệt tiếp tục dẫm Phần Tuyệt Trần xuống, tỏ vẻ thoải mái nói với Hạ Nguyên Bá.
- Không… Không cần, đã… Đã đủ.
Hạ Nguyên Bá nuốt từng ngụm nước bọt, vội vàng cự tuyệt, trong lòng không biết kích động hay hoảng sợ nhiều hơn… Tỷ phu của mình, lại thoải mái chiến thắng Phần Tuyệt Trần! Phần Tuyệt Trần hạng thứ nhất Thiên Huyền bảng nội phủ, thế mà lại dập đầu cho mình…
Hắn cảm thấy đầu óc choáng váng từng trận, tất cả những chuyện này, quả thật giống như đang nằm mơ.
- Ta giết ngươi… Giết ngươi… Giết ngươi!!!
Tiếng gầm rú của Phần Tuyệt Trần tiếng sau khàn khàn thê lương hơn tiếng trước, nhưng hắn gầm rú lớn hơn nữa, cũng không cách nào thoát khỏi được dẫm đạp của Vân Triệt. Lúc này, trên thân hắn, một luồng hỏa diễm đột nhiên tứ phía sau lưng hắn phóng lên cao, nháy mắt bốc lên cao hơn ba thước.
Nghịch lửa ở trước mặt ta? Vân Triệt cười lạnh một tiếng, dưới chân vừa động, hỏa diễm phóng lên cao đột nhiên quay ngược lại, trực tiếp xé rách huyền lực phòng ngự của Phần Tuyệt Trần, cháy ở trên lưng hắn.
- A a a a a!!
Hai mắt Phần Tuyệt Trần trừng trừng, trong miệng phát ra tiếng hét thống khổ đến cực điểm. Vân Triệt khẽ cúi người, ánh mắt nhìn xuống, lạnh lùng nói:
- Phần Tuyệt Trần, ngươi đừng kêu không cam lòng như vậy, tất cả ngày hôm nay, đều do ngươi gieo gió gặt bão! Nhục nhã người, người nhục nhã lại là bình thường. A… Hãy nghe ta nói mấy câu đó, có phải ngươi nghĩ vũ nhục một người chỉ có Sơ Huyền cảnh, không có thực lực không có bối cảnh, trong mắt ngươi chính là “Người hạ đẳng” là một chuyện không đáng kể chút nào đúng không?
- Nhưng ở trong mắt ta, một cái mạng của ngươi, so ra đều kém một sợi tóc của Nguyên Bá!
- Ta thật không rõ, Phần Tuyệt Trần ngươi có gì đáng để kêu ngạo đáng để cuồng vọng. Ta nghe nói, ngươi bị nhị ca của ngươi Phần Tuyệt Bích đánh thảm bại, nên đến Thương Phong huyền phủ ta đây… Từ lúc đó trở đi, ngươi chẳng qua là một kẻ thất bại không chịu thua nổi, sau đó mang theo đuôi trốn đến Thương Phong huyền phủ!
- Tuổi của ta nhỏ hơn ngươi, huyền lực cũng thấp hơn ngươi nhiều, ngươi so chiêu dưới tay ta chẳng qua cũng chỉ ba lần. Ngươi nói Nguyên Bá là phế vật? Vậy còn ngươi thì sao? Nói ngươi là phế vật còn đang cất nhắc ngươi! Loại mặt hàng như ngươi còn không coi ai ra gì? Quả thật là câu chuyện cười!
Lời Vân Triệt nói, mỗi một câu đều giống như một cây đao khoét tâm Phần Tuyệt Trần. Vân Triệt nói xong, một cước bay lên, đá bay Phần Tuyệt Trần ra ngoài rất xa.
Sắc mặt Phần Tuyệt Trần tái nhợt đứng lên, xương cốt toàn thân càng dưới căm phẫn vô tận, sát ý và khuất nhục mà trở nên trắng bệch. Hắn không hề không khống chế được mà xông lên, ngược lại nhặt xích viêm đao lên, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng nói:
- Sỉ nhục ngày hôm nay… Ngày sau… Nhất định… Hoàn trả lại gấp trăm lần… Nghìn lần… Vạn lần!!
Nói xong, hắn kéo một thân đau nhức, mang theo sát khí và oán hận gắt gao nhịn xuống, khập khiễng rời đi… Hướng hắn đi tới, không phải là chỗ ở, không phải là Tụ huyền tháp, mà là hướng cửa ra vào nội phủ.
Nhìn bóng lưng Phần Tuyệt Trần, Vân Triệt trầm mi, hô hấp nặng nề. Hắn có dự cảm, bản thân giáo huấn Phần Tuyệt Trần, rất có khả năng tạo cho mình một kẻ địch đáng sợ… Một kẻ địch như kẻ điên, nhưng hắn tuyệt đối không hối hận.
- Tần phủ chủ, thật có lỗi, lại đuổi mất một đệ tử tham chiến của ngươi.
Vân Triệt ngượng ngùng nói với Tần Vô Thương.
- Chuyện này… Haizzz
Sự tình cho tới bây giờ, Tần Vô Thương cũng vốn không trách được Vân Triệt điều gì, chỉ có thể thở dài nói:
- Thôi, cũng không trách ngươi được, tất cả đều do hắn gieo gió gặt bão. Sau khi hắn đến Thương Phong huyền phủ, chưa bao giờ để bất cứ kẻ nào vào trong mắt, cũng ra tay thương tổn không ít người, là nên có người giáo huấn hắn một chút. Chính là, lời nói này của ngươi, là hơi nặng, để cho hắn dập đầu càng là… Haizzz, dù sao hắn cũng là nhi tử của môn chủ Phần Thiên môn, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận khuất nhục như vậy.
- Ta đây vì tốt cho hắn. Với tính tình này của hắn, hôm nay không ăn thiệt thòi nhỏ này, ngày sau nhất định thiệt thòi lớn. Hừ, dù sao hắn vẫn còn quá trẻ tuổi.
Vân Triệt thản nhiên nói.
Câu nói sau cùng của hắn, nói cực kỳ lên mặt cụ non, nghe khiến Thương Nguyệt nhất thời mỉm cười… Bởi vì số tuổi của Vân Triệt, rõ ràng còn nhỏ hơn Phần Tuyệt Trần.