Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 196 - Chương 197: Chọc Giận

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_197" class="block_" lang="en">Trang 99# 1

 

 

 

Chương 197: Chọc giận



Tần Vô Thương sửng sốt hồi lâu, lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng cất bước lên phía trước thăm dò thương thế của Phong Bất Phàm và Phương Phi Long, kết quả xem xét được khiến cho hắn không nói được gì một trận… Xương vai của hai người dập nát nứt toác, kinh mạch trên vai cũng bị đánh gãy toàn bộ, trạng thái như vậy, đừng nói tham gia bài vị chiến, một hai tháng tiếp theo nhất định phải yên tĩnh tu dưỡng, không thể vọng động huyền lực.

Tần Vô Thương thầm giật mình trong lòng, mới vừa rồi Vân Triệt rõ ràng đánh ra cực kỳ tùy ý, đừng nói toàn lực, ngay cả một nửa lực lượng cũng chưa dùng tới, lại đánh bị thương hai đệ tử Linh Huyền cảnh trong ba thứ hạng đầu trên Thiên Huyền bảng hùng bá nội phủ thành ra như vậy. Hắn lấy huyền lực Chân Huyền cảnh, lại có thể đánh ra uy lực kinh người như thế… Quả thật khó có thể tin.

Nhìn thương thế hai người, Tần Vô Thương thở dài một tiếng, tỏ vẻ thương tiếc nói:

- Xương vai vỡ vụn nghiêm trọng… Haizzz, lần bài vị chiến này, sợ rằng các ngươi không cách nào tham gia, nhanh chóng đi bên dược phủ đi.

Lời Tần Vô Thương, khiến cho hai người biến sắc… Thương Phong bài vị chiến là việc trọng đại nhất, có độ chú ý cao nhất trong Thương Phong đế quốc, nhất là đối với người trẻ tuổi, có thể đích thân tới bài vị chiến thi đấu, có thể nói là mộng cả đời. Bởi vì nơi đó tụ họp một đám người trẻ tuổi đứng trên đỉnh phong cao nhất, tương lai, bọn họ đều sẽ là nhân vật cấp bá chủ trong giới huyền lực của Thương Phong đế quốc tương lai. Các tông chủ, trưởng lão tông môn cấp cao nhất ngày thường chỉ có thể nghe tiếng, gặp mặt một lần khó như lên trời cũng sẽ tụ tập xuất hiện nơi thi đấu kia.

Đối với huyền giả tuổi còn trẻ mà nói, có thể lấy được thứ tự tốt trên bài vị chiến hay không còn không bàn tới, vừa vặn có thể đích thân tới nơi thi đấu một lần, đó là một khoản tài phủ mà đời này không cách nào dự tính được.

Phong Bất Phàm và Phương Phi Long đều đã gần hai mươi mốt tuổi, đây là một lần cơ hội duy nhất để bọn họ tham gia Thương Phong bài vị chiến, bọn họ vốn kích động đến một đêm không ngủ, sáng tinh mơ liền chờ ở đây chuẩn bị xuất phát, không nghĩ tới, một Vân Triệt đến đây, trong nháy mắt dập nát mộng đẹp sắp đạt thành của bọn họ.

- Tần phủ chủ, thương thế của ta… Cũng không có gì đáng ngại, ta hoàn toàn có thể tiếp tục tham gia bài vị chiến.

Phong Bất Phàm đứng thẳng, cố nén đau nhức trên vai, nỗ lực giả bộ vẻ bình tĩnh.

- Đừng gượng chống.

Tần Vô Thương vung tay lên:

- Bây giờ bả vai của ngươi đã tạm phế, nếu Thương Phong huyền phủ chúng ta mang một tên phế nhân đi tham gia bài vị chiến, chẳng phải làm cho người ta cười nhạo sao.

- Tần phủ chủ!

Phương Phi Long cắn răng chỉ về phía Vân Triệt:

- Vân Triệt này… Chẳng những đánh lén chúng ta, còn ác ý hạ nặng tay! Chúng ta là đệ tử đại biểu cho hoàng thất tham chiến, hắn làm chúng ta tổn thất nặng như vậy, quả thật không thể tha thứ! Hắn phế một cánh tay của mỗi người chúng ta, phải trách phạt, Tần phủ chủ ngươi ít nhất phải phế hai cánh tay của hắn, sau đó đuổi hắn ra khỏi Thương Phong huyền phủ!

- Đủ rồi!

Tần Vô Thương nhíu mày quát lạnh:

- Có phải đánh lén hay không, trong lòng chính các ngươi rõ ràng. Tài nghệ không bằng người, nên thừa nhận. Bình thường khi các ngươi luận bàn với người khác, ác ý hạ nặng tay còn ít sao? Nếu chiếu theo tiến hành trách phạt như trong miệng các ngươi, hai người các ngươi đã sớm bị phế đến cục xương không còn. Chuyện bài vị chiến, các ngươi không thể tham gia đúng là tiếc nuối, nhưng không có cách nào. Còn ở đây làm cái gì, nếu không đi dược phủ, cánh tay của các ngươi có khi vĩnh viễn phế đi.

Tần Vô Thương rõ ràng cho thấy thiên vị Vân Triệt. Cũng khó trách, cho dù là quan hệ của Vân Triệt và Thương Nguyệt công chúa, hay là thực lực kinh người mà Vân Triệt biểu lộ ra, Tần Vô Thương cũng không hề có lý do không thiên vị hắn. Hai người Phong Bất Phàm và Phương Phi Long đồng thời ác độc liếc nhìn Vân Triệt, trong miệng lầm bầm một tiếng, sau đó ôm bả vai, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.

- Tần phủ chủ, ta sẽ đại biểu hoàng thất, tham gia bài vị chiến lần này sao?

Sau khi Phong Bất Phàm và Phương Phi Long rời đi, Vân Triệt rất bình tĩnh hỏi, có dáng vẻ chuyện vừa rồi hoàn toàn không liên quan.

Tần Vô Thương cười khổ:

- Ngươi đã đánh hai người bọn họ bị thương thành cái dạng kia, ta còn có thể có lựa chọn nào khác sao?

Thương Nguyệt đứng ở trước mặt Vân Triệt, trên khuôn mặt toàn ý cười treo đầy vui sướng:

- Tần phủ chủ, ngươi cũng thấy đấy, Vân sư đệ còn mạnh hơn hai người bọn họ nhiều. Thứ hạng thế lực trong Thương Phong bài vị chiến quyết định từ thứ tự cao nhất mà đệ tử đạt được, để Vân sư đệ tới tham gia, còn tốt hơn hai người bọn họ cộng lại trăm lần!

Lúc này, cửa vào nội phủ, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát tháo nôn nóng.

- Cho ta vào đi… Ta đi vào tìm một người… Van cầu ngươi cho ta vào đi, ta cam đoan nhìn thấy người kia xong, lập tức liền đi ra… Trưởng lão, ngươi cho ta đi vào đi.

Giọng nói này khiến Vân Triệt và Thương Nguyệt đồng thời sửng sốt, Vân Triệt lập tức quay đầu nhìn về phía cửa chính nội phủ:

- Đây là giọng Nguyên Bá.

Thương Nguyệt vội vàng nói:

- Tần phủ chủ, mau cho hắn đi vào. Hắn chắc nghe được Vân sư đệ đã trở lại, cho nên mới kích động chạy tới.

Tần Vô Thương gật đầu, mang theo giọng nói có lực xuyên thấu mãnh liệt phóng thích ra:

- Từ trưởng lão, cho hắn đi vào.

Phong ấn trận cửa vào nội phủ biến mất, một bóng người cao lớn tráng kiện lao đến, sau khi đến gần, liếc mắt liền thấy được Vân Triệt.

- Tỷ phu!!

Hạ Nguyên Bá kích động hô to một tiếng, sau đó không nhìn tới sự tồn tại của Thương Nguyệt và Tần Vô Thương, rơi đầy nước mắt đánh tới, ôm lấy Vân Triệt gào khóc lên như một hài tử:

- Bọn họ đều nói… Huynh đã chết… Đệ chỉ biết tỷ phu nhất định không có việc gì… Thật tốt quá thật tốt quá… Hu hu… Hu hu hu hu hu…

Hồi lâu không thấy, Hạ Nguyên Bá vốn hùng tráng nhìn qua lại cao lớn cường tráng thêm vài phần. Vân Triệt vỗ vỗ bả vai Hạ Nguyên Bá, cười an ủi:

- Được rồi, ta đây không phải không có chuyện gì sao. Tỷ phu đệ phúc lớn mạng lớn, nào có thể dễ dàng bỏ mạng như vậy.

Thân thể như người khổng lồ, nội tâm như một hài tử, hai nguyên tố có tương phản vĩ đại tập hợp trên người Hạ Nguyên Bá. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng đối với Vân Triệt mà nói, đây chính là Hạ Nguyên Bá hắn quen thuộc nhất, chân thật nhất thuần khiết nhất.

Vân Triệt tốn một lúc lâu, mới khiến cảm xúc của Hạ Nguyên Bá bình thường trở lại. Đối với Hạ Nguyên Bá mà nói, Vân Triệt là bạn chơi, bạn thân, cùng với tỷ phu duy nhất từ nhỏ đến lớn của hắn, sau khi cùng nhau ở lại Thương Phong huyền phủ, sau một phen biểu hiện của Vân Triệt càng khiến cho hắn trong kinh hỉ sinh ra cảm giác sùng bái càng ngày càng sâu. Ở trong lòng của hắn, Vân Triệt là tồn tại quan trọng giống như người nhà. Mấy tháng trước, tin tức Vân Triệt táng thân trong Tử vong hoang nguyên, khiến cho hắn suýt chút nữa hỏng mất.

Trong lúc vô tình Vân Triệt cảm nhận khí tức huyền lực trên người Hạ Nguyên Bá một chút, kinh ngạc phát hiện cấp bậc huyền lực hiện giờ của hắn lại chỉ có Sơ Huyền cảnh cấp bảy! Khi bọn họ mới tới Thương Phong huyền phủ, huyền lực của Hạ Nguyên Bá là Sơ Huyền cảnh cấp sáu, trong suốt tám tháng, lại ở trên cảnh giới Sơ Huyền trụ cột nhất này, chỉ tăng lên một cấp bậc.

Nếu đây là ở Lưu Vân thành, còn miễn cưỡng nói qua được. Nhưng nơi này là Thương Phong huyền phủ, có điều kiện và bầu không khí tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đan dược được trợ cấp, có đủ loại huyền kỹ, có rất nhiều đạo sư kinh nghiệm phong phú và hệ thống tu huyền thành thục, trong hoàn cảnh này, tình hình tốc độ đó, thật sự rất không nên.

- Vân sư đệ, lúc trước tin tức ngươi gặp chuyện không may không biết vì sao lại truyền ra ngoài, sau khi Nguyên Bá biết được, liền khóc lớn một trận… Ít nhất là vì Nguyên Bá, về sau đừng lại đi chỗ nguy hiểm như vậy.

Thương Nguyệt nhẹ nhàng nói, nghĩ đến tiếng xấu của Tử vong hoang nguyên, cho dù hiện giờ Vân Triệt không tổn hao gì đứng trước mặt nàng, nàng vẫn hoảng sợ một trận như cũ.

- Dạ dạ, phân phó của sư tỷ, ta nhất định nghiêm cẩn nghe theo.

Vân Triệt đương nhiên vội vàng đáp ứng.

Dưới rất hiếu kỳ truy vấn của bọn họ, Vân Triệt nói đơn giản một chút kinh lịch ở trong Tử vong hoang nguyên… Đương nhiên hắn không đề cập đến chuyện về tiểu tiên nữ, đối với việc gặp được Long thần thí luyện, hắn cũng chỉ nói gặp một phen kỳ ngộ. Bất tri bất giác, một phút đồng hồ trôi qua, Phần Tuyệt Trần như trước không xuất hiện.

- Kỳ quái… Theo lý thuyết, Phần Tuyệt Trần liều mạng tu luyện, là vì có thể chiến với Phần Tuyệt Bích ở Thương Phong bài vị chiến để rửa sạch sỉ nhục trước kia, sao lại có thể cố ý đến trễ… Chẳng lẽ hắn đang tu luyện trong Tụ huyền tháp đến quên mất thời gian?

Tần Vô Thương nhất thời càng nghĩ càng thấy có khả năng, ánh mắt của hắn chuyển về phía Tụ huyền tháp, nói với Hạ Nguyên Bá:

- Nguyên Bá, ngươi đi tới huyền gian số một ở Tụ huyền tháp nhìn xem có phải Phần Tuyệt Trần đang ở bên trong không. Huyền gian số một, ngay tại bên phải tầng thứ hai Tụ huyền tháp.

- Tụ huyền tháp… Ta… Ta đi?

Hạ Nguyên Bá chỉ vào mình, đầu tiên kinh ngạc, sau đó không tự kiềm chế được kích động lên. Dù sao, Tụ huyền tháp là nơi chỉ có đệ tử nội phủ mới có tư cách tiến vào, nghe nói tu luyện ở trong đó có thể làm ít công to, đệ tử ngoại phủ và trung phủ chỉ có thể vô vị nhìn, vốn không dám hy vọng xa vời. Còn Phần Tuyệt Trần, càng là người đứng đầu nội phủ Thiên Huyền bảng, thậm chí toàn bộ Thương Phong huyền phủ, nhưng các đệ tử ở ngoài nội phủ đều chỉ nghe kỳ danh, chưa hề thấy kỳ nhân, đều tràn ngập tò mò và hướng tới hắn, lại trước giờ không được gặp.

- Ừm, đệ đi đi, hơi thở ở Tụ huyền tháp rất đặc thù, nói không chừng đệ có thể từ trong đó nhận được một chút lợi ích.

Vân Triệt theo đó nói:

- Chỉ có điều nếu Phần Tuyệt Trần thật sự ở bên trong, tiếp xúc với hắn phải cẩn thận một chút, tính tình người này không quá tốt.

- Được, đệ đã biết.

Hạ Nguyên Bá tỏ vẻ hưng phấn chạy tới tháp cao trước kia chỉ có thể nhìn từ xa xa.

Tần Vô Thương không đoán sai, Phần Tuyệt Trần thật sự vì làm một tu luyện cuối cùng trước bài vị chiến mà quên mất thời gian. Không quá bao lâu, Hạ Nguyên Bá đã trở lại, nhưng không phải trở lại một mình. Một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, một thân đồ đen, sắc mặt kiên cường như đao đi ở phía trước Hạ Nguyên Bá, ánh mắt của hắn bình thản như một vũng nước lặng, không hề có gợn sóng. Bước chân của hắn đều đều mà thong thả, trên dưới toàn thân, ngưng kết một luồng ngạo khí đã ăn sâu vào trong xương cốt.

Phần Tuyệt Trần!

Phần Tuyệt Trần đến gần, ánh mắt đều chỉ dừng lại một cái chớp mắt ở trên người Tần Vô Ưu, Thương Nguyệt, Vân Triệt, sau đó liền không thèm liếc mắt nhìn lần hai, đi thẳng đến trước con cự tuyết điêu lớn nhất trong ba con, lạnh lùng nói:

- Đi!

Khiến Tần Vô Thương thân là phó phủ chủ và Thương Nguyệt công chúa thân là hoàng nữ đợi bao lâu, nhưng không có một câu xin lỗi và giải thích, vậy cũng miễn, đối với bọn họ, lại vốn một chút khách khí đều không có, một tiếng “Đi” này, càng là khẩu khí mệnh lệch. Giống như trong thiên hạ này, chỉ có hắn lớn nhất. Trừ chính hắn, tất cả đều không lọt vào trong mắt hắn.

Vân Triệt lườm Phần Tuyệt Trần một cái, sau đó nhìn về phía Hạ Nguyên Bá, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nhướng mày, bởi vì tư thế đi của Hạ Nguyên Bá thật mất tự nhiên, chân phải không ngừng tập tễnh, giống như bị cái gì làm bị thương. Trong lúc đi, biên độ đong đưa của cánh tay phải hắn cũng rất không bình thường… Hạ Nguyên Bá đã rất nỗ lực giả bộ như không hề xảy ra chuyện gì, nhưng sao có thể giấu giếm được ánh mắt của Vân Triệt.

Vân Triệt nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy Hạ Nguyên Bá nói:

- Nguyên Bá, ngươi làm sao vậy? Có phải chỗ nào bị thương không?

- Không… Không có.

Vân Triệt vừa hỏi như vậy, nhất thời khiến Hạ Nguyên Bá lộ vẻ kinh hoảng, hắn vội vã phủ nhận:

- Đệ chỉ là… Đệ chỉ là khi xuống thang lầu Tụ huyền tháp, không cẩn thận vấp ngã.

- Lấy thể trạng của đệ, cho dù từ trên cầu thang ngã xuống mười lần, cũng không đến mức như thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải có đệ tử nội phủ nào ác ý ra tay tổn thương đệ không?

Hai hàng chân mày của Vân Triệt nhíu thành hình dáng của hai thanh lợi kiếm:

- Thành thật nói với ta! Có ta ở đây… Không có người bắt nạt đệ được! Cho dù là ai, ta đều sẽ khiến cho hắn trả giá thật nhiều.

- Thật… Thật sự không có chuyện gì.

Hạ Nguyên Bá tiếp tục định phủ nhận, nhưng lúc này, một giọng nói mang theo khinh thường thật sâu lạnh lùng truyền đến:

Phế vật này chỉ có Sơ Huyền cảnh lại dám đi phía trước ta, cho nên ta để cho hắn nhớ kỹ một chút… Ngươi chuẩn bị để cho ta trả đại giới gì?

Vân Triệt xoay người, ánh mắt dừng lại trên người Phần Tuyệt Trần, sau đó mắt chậm rãi nheo lại, hai mắt cũng trở nên lạnh như băng.

- Là ngươi đánh bị thương Nguyên Bá? Rất tốt, lập tức nhận sai với Nguyên Bá, sau đó tự đánh ba bạt tai. Bằng không, ta khiến cho ngươi cả đời này đều đừng mong tham gia bài vị chiến!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment