Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 195 - Chương 196: Bại Trong Một Giây

. ._98__2" class="block_" lang="en">Trang 98# 2

 

 

 

Chương 196: Bại trong một giây



- Vân… Vân sư đệ!!

Thương Nguyệt bỗng chốc bụm miệng, không thể tin được nhìn bóng dáng gần trong gang tấc ngay trước mắt, tầm mắt trong nháy mắt trở nên mông lung, khiến cho nàng giống như rơi vào trong mộng, trong đầu thậm chí đã xuất hiện từng trận choáng váng.

Nàng tiến lên phía trước một bước, tuy rằng mạnh mẽ kiềm chế kích động định bổ nhào vào trong ngực hắn, nhưng giọt lệ trên mặt như thế nào cũng không thể ngừng, lã chã mà rơi, nàng nhìn vào Vân Triệt, đè nén tiếng khóc, muốn cất lời, đã khóc không thành tiếng, một câu đầy đủ đều nói không nên lời.

Vân Triệt đi tới phía trước Thương Nguyệt, cũng không quản Tần Vô Thương và hai người khác ở bên cạnh, đưa tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên mặt nàng, đau lòng nói:

- Xin lỗi, sư tỷ, khiến ngươi lo lắng.

Giọng nói thuộc về Vân Triệt, như gió nhẹ ôn nhu nhất quanh quẩn trong tai Thương Nguyệt, nàng vốn cho rằng cả cuộc đời này của mình cũng sẽ không còn tiếp tục được nghe thấy giọng nói của hắn nữa. Nàng túm lấy tay Vân Triệt, kinh hỉ đến nước mắt không cách nào dừng lại, nàng nức nở nói:

- Ta… Ta còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng… Tiếp tục nữa… Tiếp tục nữa…

- Ta không nói cho sư tỷ biết chỗ ta đi là Tử vong hoang nguyên, là ta không đúng… Nhưng mà, ta đã trở về, an an toàn toàn, một sợi tóc cũng không thiếu.

Vân Triệt mỉm cười an ủi:

- Trước khi rời đi, ta đã hứa hẹn với sư tỷ trong vòng nửa năm nhất định trở về, tuy rằng thiếu chút nữa thì trễ, nhưng may mà không thất hứa với sư tỷ. Sư tỷ, nín khóc… Về sau cho dù ta đi đâu, đều sẽ đàng hoàng tử tế nói cho ngươi biết, không bao giờ để cho ngươi lo lắng cho ta nữa.

Nước mắt của Thương Nguyệt, lời nói nhẹ nhàng của Vân Triệt… Cho dù là kẻ ngốc, lúc này cũng có thể rõ ràng nhìn ra quan hệ giữa bọn họ. Tần Vô Thương thì thôi, dù sao hắn đã sớm phát hiện ra manh mối, Tần Vô Ưu cũng đã nhiều lần ám chỉ với hắn, mặc dù mình ở bên cạnh nhìn dù ít dù nhiều gì cũng hơi xấu hổ và không thích ứng, nhưng vẫn có thể chấp nhận. Còn vẻ mặt của Phong Bất Phàm và Phương Phi Long liền đặc sắc hơn… Vào nửa năm trước Vân Triệt là nhân vật được để ý rộng rãi, chuyện hắn chết trong Tử vong hoang nguyên, bọn họ cũng có nghe thấy, đi theo bên người thái tử và tam hoàng tử, khi rảnh rỗi bọn họ nghe được Thương Nguyệt công chúa và Vân Triệt đi lại khá gần, nhưng vào lúc này, bọn họ lại ở khoảng cách gần trơ mắt nhìn hai người biểu lộ nước mắt tình cảm phiêu phiêu đủ kiểu…

Vân Triệt sống hay chết, có thể nói là râu ria đối với bọn họ, dù sao hắn ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là tiểu nhân vật, nhiều lắm có lực ảnh hưởng không tầm thường trong nhóm tuổi trẻ, cộng thêm được thái tử và tam hoàng tử coi trọng quá mà thôi. Nhưng Thương Nguyệt… Nàng lại là công chúa duy nhất của Thương Phong đế quốc! Còn có thân phận càng quan trọng hơn –– nàng còn là nữ nhân được Phần Tuyệt Thành coi trọng!

Phong Bất Phàm và Phương Phi Long qua cơn kinh ngạc, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt nhất thời nhiều thêm vài phần thương hại: Không cần bàn đến thân phận của Thương Nguyệt công chúa, dám nhúng chàm nữ nhân mà Phần Tuyệt Thành nhìn trúng, nếu như truyền vào trong tai Phần Tuyệt Thành, Vân Triệt này, cho dù toàn bộ Thương Phong huyền phủ che chở, cũng tuyệt đối sẽ chết vô cùng thê thảm, tuyệt đối không có kết quả thứ hai.

Nhìn thoáng qua Tần Vô Thương và hai người có thần sắc khác thường, Vân Triệt nhéo nhéo tay Thương Nguyệt, tiến lên một bước nói

- Tần phủ chủ, nửa năm trước đi không từ biệt, một mình rời phủ, mong rằng Tần phủ chủ tha thứ.

- Ha ha, an toàn trở về là được rồi, trở về là được rồi.

Tần Vô Thương cười ôn hòa. Nhìn Vân Triệt bình an trở về, trong lòng hắn cũng cực kỳ vui mừng, ít nhất, Thương Nguyệt công chúa sẽ không tiếp tục tâm như tro bụi, thương tâm muốn chết, hắn khẽ gật đầu nói:

- Ừmh! Hơn nữa nhìn ra, thành quả lịch lãm nửa năm này của ngươi lại tương đương với kinh người. Cấp bậc huyền lực hiện giờ của ngươi đã.. Hả? Cái gì!! Chân Huyền cảnh mười… Cấp mười? Cái này cái này cái này…

Hắn vốn cảm giác được khí tức huyền lực mơ hồ phóng ra ngoài của Vân Triệt dày nặng hơn nửa năm trước nhiều, cho nên rất vui mừng. Nhưng khi hắn chân chính thăm dò, mới vô cùng chấn động phát hiện ra, cấp bậc huyền lực của Vân Triệt, thế mà lại đã đạt tới Chân Huyền cảnh cấp mười!

Mà lần trước khi hắn nhìn thấy Vân Triệt, là vào nửa năm trước, khi đó, Vân Triệt và Mộ Dung Dật quyết đấu, huyền lực mới là Chân Huyền cảnh cấp hai… Thời gian nửa năm, thậm chí liên tục vượt qua tám cấp bậc!!

- Chân Huyền… Cấp mười? A?

Trên mặt Thương Nguyệt vẫn còn lưu lại giọt lệ quay qua, khiếp sợ mà vui sướng nói:

- Vân sư đệ, có thật không… Huyền lực hiện giờ của ngươi thật sự đã đến Chân Huyền cảnh đỉnh phong rồi?

Lời Tần Vô Thương, khiến Phong Bất Phàm và Phương Phi Long biến sắc, bọn họ lập tức thăm dò huyền lực của Vân Triệt, kết quả lấy được, khiến cho sắc mặt bọn họ kịch biến, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh. Chuyện Vân Triệt và Mộ Dung Dật giao thủ nửa năm trước, bọn họ tự nhiên cũng biết, cũng biết cấp bậc huyền lực khi đó của Vân Triệt… Mà thời gian nửa năm, liên tục vượt qua tám cấp bậc, mức độ vượt qua này, bọn họ ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói tới.

Cho dù là đệ nhất thiên tài một đời tuổi trẻ trước mắt –– thiếu trang chủ Lăng Vân của Thiên Kiếm sơn trang, cũng tuyệt đối không có khả năng trong vòng nửa năm từ Chân Huyền cảnh cấp hai nhảy lên tới Chân Huyền cảnh cấp mười.

Càng khiến cho Tần Vô Thương khiếp sợ chính là, hiện giờ Vân Triệt không chỉ có huyền lực bạo tăng, hơn nữa khí tức cực kỳ củng cố… Nửa năm tăng lên tám cấp bậc, huyền khí còn vững vàng bền chắc như thế, cho dù là một điểm nào, cũng đủ khiến kinh hãi thế tục.

Vân Triệt mỉm cười gật đầu:

- Dạ. Tuy rằng Tử vong hoang nguyên nguy hiểm khắp nơi, nhưng đúng là có thể khiến cho người ta có lịch lãm vô cùng tốt.

Nếu chỉ là lịch lãm, lấy huyền mạch năm mươi bốn huyền quan toàn bộ khai hỏa của Vân Triệt, thời gian nửa năm cũng sẽ có tăng lên vĩ đại, nhưng tuyệt đối không thể tăng lên đến mức nhiều như vậy. Đạt được truyền thừa huyết mạch của Long thần, mới là điểm mấu chốt chân chính.

- Cái này… Cái này quả thật làm cho người ta khó có thể tin.

Tần Vô Thương kích động đến gần như lắp bắp:

- Cho dù là đệ tử trực hệ trong tông môn có tài nguyên phong phú và truyền thừa cao nhất, thời gian nửa năm cũng quả quyết không có khả năng có cảnh tượng như ngươi. Xem ra, ta luôn luôn quá xem thường ngươi, cũng khó trách công chúa điện hạ sẽ đối với ngươi… Ha ha, coi trọng như thế.

- Tần phủ chủ quá khen.

Vân Triệt tùy ý cười, sau đó nói thẳng vào chủ đề chính:

- Thương Phong bài vị chiến chắc còn hai ngày nữa sẽ bắt đầu, ta muốn đại biểu cho hoàng thất, tham gia bài vị chiến lần này, không biết Tần phủ chủ có thể đáp ứng không?

- Chuyện này…

Tần phủ chủ do dự một chút, thoáng nhìn qua Phong Bất Phàm và Phương Phi Long, nói:

- Mỗi một thế lực tham gia bài vị chiến, nhiều nhất chỉ có thể mang theo ba đệ tử tham chiến. Ba người đại biểu cho hoàng thất xuất chiến đã thông qua trận đấu trong nội phủ chọn lựa ra, hai vị sư huynh của ngươi bên người ta chính là hai người trong đó, còn có một người còn lại là Phần Tuyệt Trần. Nếu ngươi muốn tham gia, chỉ sợ…

- Vậy dễ làm.

Vân Triệt chuyển ánh mắt về phía Phong Bất Phàm và Phương Phi long:

- Nếu là bài vị chiến, như vậy kết quả trận đấu có liên quan đến thứ hạng của hoàng thất trong tất cả các thế lực, cũng đương nhiên có liên quan đến thể diện của hoàng thất, cho nên, đệ tử dự thi, nhất định phải lựa chọn đệ tử có thực lực mạnh nhất. Nếu hai vị sư huynh đây là hai trong ba người mạnh nhất được tuyển chọn ra, như vậy, có phải chỉ cần ta đánh bại bất cứ người nào trong đó, có thể thay thế rồi không?

- Cái này..

Tần Vô Thương liếc nhìn thoáng qua Thương Nguyệt, chậm rãi gật đầu:

- Cũng thật sự là như thế. Nếu thực lực của ngươi còn hơn bất cứ một ai trong hai vị sư huynh này của ngươi, tự nhiên có tư cách đại diện cho hoàng thất xuất chiến.

- Rất tốt.

Vân Triệt để tay phải ra sau lưng, tay trái chìa về phía Phong Bất Phàm và Phương Phi Long:

- Ta đây liền ở trong này, lãnh giáo một phen với hai vị sư huynh, không biết vị sư huynh nào tới chỉ giáo trước?

Nội dung nói chuyện của Vân Triệt và Tần Vô Thương khiến Phong Bất Phàm và Phương Phi Long đồng thời lộ vẻ khinh thường, tuy rằng cảnh tượng của Vân Triệt đúng là vô cùng kinh người, nhưng hai người bọn họ đều là người đã sớm đột phá Chân Huyền cảnh, dừng lại ở Linh Huyền cảnh đã hơn một năm, sao để một huyền giả Chân Huyền cảnh cấp mười vào trong mắt chứ, càng không có khả năng tin tưởng mình sẽ bị một huyền giả Chân Huyền cảnh đánh bại.

Đối mặt với tư thế của Vân Triệt, hai người đều cười khinh miệt. Phương Phi Long bĩu môi một cái, nói:

- Phong Bất Phàm, vậy để ngươi lên trước đi.

Khóe mắt Phong Bất Phàm liếc qua, cười lạnh nói:

- Phương Phi Long, ngươi chẳng qua chỉ là bại tướng dưới tay ta, dù thế nào cũng không tới lượt ta tới. Nếu như ngay cả cửa của ngươi cũng không thông qua, còn phải dùng tới ta ra tay sao?

Phương Phi Long giận dữ nói:

- Họ Phong kia, ngươi chẳng qua sớm ăn vào kim lân hóa long đan, đột phá sớm hơn ta một hai tháng mà thôi! Hai ngày này chờ ta luyện hóa xong kim lân hóa long đan, ai là bại tướng dưới tay ai còn không nhất định đâu!

- Hai vị sư huynh đừng tranh cãi.

Vân Triệt cười hề hề nói:

- Nếu các ngươi không quyết định được ai tới chỉ giáo trước, vậy cũng nhau tiến lên là được.

Lời này vừa ra, Tần Vô Thương và Thương Nguyệt liền phát hoảng. Phong Bất Phàm và Phương Phi long ngớ ra, sau đó đồng thời lạnh lùng cười rộ lê. Phong Bất Phàm nói:

- Hừ, Vân Triệt, ngươi quả nhiên cuồng vọng tự đại giống như trong truyền thuyết…

Phong Bất Phàm vừa mới mở miệng, liền bị Vân Triệt rất không khách khí đánh gãy:

- Bài vị chiến đã lửa xém chân mày, vẫn không nên nói vài lời dư thừa lãng phí thời gian thì hơn. Nếu hai vị sư huynh không chủ động ra tay, ta đây cũng sẽ không khách khí.

Lời nói vừa dứt, bóng dáng Vân Triệt thoáng lên, nghênh hướng thẳng về phía hai người Phong Bất Phàm và Phương Phi Long, mà trong quá trình tới gần, bóng dáng của hắn bỗng nhiên một phân thành hai, khiến Phong Bất Phàm và Phương Phi Long thấy rõ ràng có một Vân Triệt khác nhau đang tấn công về phía bản thân.

Đối thủ là Chân Huyền cảnh, Phong Bất Phàm và Phương Phi Long đều không hề có chút áp lực nào, càng sẽ không hoảng loạn. Mà một kẻ Chân Huyền cảnh lại cuồng vọng đồng thời khiêu chiến hai Linh Huyền cảnh, ở trong mắt bọn hắn quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.

- Muốn chết!

Hai người quát lạnh một tiếng, chia ra đưa tay chộp tới Vân Triệt ở trước mắt mình, nhưng hai tay của bọn họ đồng thời chộp vào khoảng không… Hai Vân Triệt, đều là tàn ảnh! Nhưng trước khi bị bọn họ công kích, hai cái tàn ảnh này hoàn toàn không hề khác người thật, không hề có một chút cảm giác hư ảo giống như tàn ảnh nên có.

Đây là chỗ cường đại của Tinh thần toái ảnh.

Người thật của Vân Triệt lại xuất hiện ở phía trên bọn họ, thân thể xoáy nghiêng một cái, hai tay đột nhiên dang ra, đồng thời đẩy về phía hai người, một trái một phải giống như tia chớp, nhìn như không nặng không nhẹ đánh lên bả vai của hai người.

Vân Triệt tập kích bất ngờ khiến cho bọn họ cả kinh trong lòng, nhưng đối mặt với công kích của Vân Triệt, bọn họ vẫn không hề sợ hãi. Công kích của Chân Huyền cảnh, còn là đồng thời phân tán công kích về phía hai người, vốn không có khả năng đánh vỡ huyền lực phòng ngự của bọn họ. Mà khoảnh khắc khi đánh trúng, hai người chỉ cần đồng thời lấy huyền lực phản chấn, lực phản chấn của hai Linh Huyền cảnh, đủ để cho tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng này nhận lấy trọng thương.

Nhưng khi song chưởng của Vân Triệt đánh vào trên bả vai của bọn họ, một cảm giác áp bách không hiểu vì sao khiến cho bọn họ trong nháy mắt toàn thân lạnh như băng, trái tim đột nhiên ngừng đập, sau đó một tiếng “Ầm” thật lớn, bọn họ cảm giác giống như bị một đại chùy nặng vạn quân (một quân bằng ba mươi cân Trung Quốc cổ) hung hăng đánh lên trên người, huyền lực phòng ngự và cả ý niệm “Phản chấn” của bọn họ trong nháy mắt văng tung tóe, hai người đồng thời thét lớn một tiếng, giống như hai bó rơm rạ bị cột lại bay rất xa ra bên ngoài, bay thẳng đến khoảng cách vài chục trượng, sau đó quỳ rạp trên mặt đất, khổ sở rên rỉ, hồi lâu không đứng thẳng lên được.

Huyền lực của Vân Triệt đúng là chỉ có Chân Huyền cảnh cấp mười, nhưng thực lực của hắn, sao có thể lấy độ cao cấp bậc của huyền lực đến cân nhắc!

Bại trong một giây!

Hơn nữa còn đánh bại hai người trong một giây!

Hai người kia, còn là cường giả đỉnh cấp một đời tuổi trẻ hạng thứ hai và hạng thứ ba đã hơn một năm trên Thiên Huyền bảng hùng bá nội phủ!

Hai mắt già nua của Tần Vô Thương nhất thời trừng to còn lớn hơn mắt trâu, Thương Nguyệt cũng kêu to một tiếng yêu kiều, theo bản năng che miệng, sắc thái tình cảm ở trong mắt từ kinh ngạc hóa thành kinh hỉ, lại hóa thành thương yêu và sùng bái thật sâu… Giống như một thiếu nữ bình thường nhất, sùng bái thái độ uy dũng của ý trung nhân.

Nhìn hai người hồi lâu không đứng lên được, Vân Triệt nhìn tay mình, hơi có vẻ lúng túng nói:

- Thật có lỗi, hai vị sư huynh, không nghĩ tới, ra tay hơi quá nặng… Ặc, Tần phủ chủ, cái này… Ta thật sự không phải cố ý… Chắc là, sẽ không chậm trễ bài vị chiến đi?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment