.
._98__1" class="block_" lang="en">Trang 98# 1
Chương 195: Trở về
- Dù sao Phần Tuyệt Trần cũng xuất thân từ Phần Thiên môn, còn là nhi tử của môn chủ, hắn đại biểu cho Thương Phong huyền phủ ta xuất chiến một lần này, nhất định sẽ rước lấy chê trách. Hơn nữa, cho dù lần này hắn thật sự tiến vào một trăm thứ hạng đầu, thậm chí đánh bại Phần Tuyệt Bích, cũng không có ai sẽ tán thành đây là thứ tự thuộc về Thương Phong huyền phủ và hoàng thất ta, ngược lại sẽ dẫn tới nhạo báng, phụ hoàng cũng tuyệt đối không vì vậy mà cảm thấy vinh quang… Tần phủ chủ nghĩ như thế nào?
Thương Nguyệt bình tĩnh nói
- Lời điện hạ nói rất đúng, đúng là sẽ dẫn tới nhiều chê trách thậm chí nhạo báng.
Tần Vô Thương gật đầu, nhưng sau đó bất đắc dĩ nói
- Nhưng sở dĩ Phần Tuyệt Trần gia nhập huyền phủ ta, chờ đợi chính là một lần Thương Phong bài vị chiến này, hắn muốn trong bài vị chiến chiến thắng Phần Tuyệt Bích, rửa sạch sỉ nhục trước kia, mà một điểm này, tam hoàng tử cũng từng gợi ý, hơn nữa hiện giờ hắn cũng thật sự có thân phận là đệ tử phủ ta, muốn đá hắn ra, chỉ sợ…
- Một khi đã như vậy, liền theo hắn đi. Bên chỗ phụ hoàng, ta sẽ nói với người.
Thương Nguyệt gập danh sách lại, nói thẳng. Âm điệu tùy ý mà vô lực, dường như đối với danh sách này, thậm chí một lần Thương Phong bài vị chiến này, đều đã không hề quan tâm.
Phản ứng của Thương Nguyệt, khiến Tần Vô Thương lại thở dài, cúi đầu nói:
- Tất cả đều theo lời công chúa điện hạ nói. Cách bài vị chiến bắt đầu, cũng chỉ còn lại có ba ngày, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát có được không? Không biết công chúa điện hạ tiện vào giờ nào?
- Ta?
Thương Nguyệt lắc lắc đầu, chán nản nói:
- Quên sớm đi thông báo cho Tần phủ chủ. Một lần Thương Phong bài vị chiến này, ta sẽ không đi. Còn xin phiền Tần phủ chủ và Đông Phương phủ chủ dẫn đội đi.
- Hả? Cái này…
Tuy rằng theo phản ứng của Thương Nguyệt, Tần Vô Thương ngầm đoán ra được một chút, nhưng theo lời nói lạnh nhạt như vậy nói ra từ trong miệng Thương Nguyệt công chúa, trong lòng hắn vẫn như trước lộp bộp một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử:
- Nhưng mà điện hạ, Đông Phương phủ chủ vẫn luôn tới vô ảnh đi vô tung, từ sau khi hoàng thượng bệnh nặng, hắn liền cực kỳ ít lưu lại ở trong phủ, vào hơn một năm trước đi ra ngoài du lịch, sau đó liền không có người từng nhìn thấy hắn, truyền âm phù cũng không cách nào liên lạc được với hắn.
- Hơn nữa, cho dù Đông Phương phủ chủ có thể kịp thời trở về, để Đông Phương phủ chủ và ta dẫn đội, cũng cực kỳ không ổn. Thương Phong bài vị chiến là sự kiện mức độ cao nhất của cuộc đua thực lực Thương Phong đế quốc, cho dù là mười đại tông môn uy lăng thiên hạ, cũng đều ít nhất do cấp bậc đại trưởng lão, thậm chí tông chủ tự mình dẫn đội, trước kia hoàng thất chúng ta đều ít nhất do một hoàng tử hoặc hoàng nữ dẫn đội, có khi hoàng thượng cũng sẽ tự mình dẫn đội, nếu như lần này chỉ do phủ chủ dẫn đội, chỉ sợ sẽ khiến cho chúng tông thiên hạ cho rằng nhóm hoàng thất chúng ta có cảm giác khinh thị quần hùng thiên hạ, nhất là Thiên Kiếm sơn trang, có khả năng sẽ sinh lòng khúc mắc.
- Long thể hoàng thượng không yên, thân thể không tiện. Vài vị hoàng tử đều đắm chìm trong tranh đoạt quyền lợi, vốn không muốn đề cập đến chuyện này. Việc này chỉ có thể làm phiền công chúa điện hạ. Ba năm trước, tuy rằng hoàng thất chúng ta chỉ mới ở thứ hạng hai trăm hai mươi ba trên bài vị, nhưng phong thái của công chúa điện hạ, đã kinh diễm toàn trường, hoàn toàn che phủ thành tích thảm đạm của hoàng thất. Một lần này, cũng thỉnh cầu công chúa điện hạ tự mình đi tới, bằng không… Ta thật sự không biết phải làm gì cho đúng.
Mấy đợt Thương Phong bài vị chiến trong quá khứ, Thương Phong hoàng đế Thương Vạn Hác đều tự mình giám sát lựa chọn, tự mình quyết định, thậm chí rất nhiều lần tự mình dẫn đội. Hiện giờ Thương Vạn Hác bị bệnh, không cách nào chủ trì, chúng hoàng tử tuy rằng một lòng tranh quyền, cũng tuyệt đối không phải không rõ ràng tầm quan trọng trong phạm vi đế quốc của Thương Phong bài vị chiến, nhưng thành tích của hoàng thất từ trước đến nay vô cùng thảm đạm, đi Thiên Kiếm sơn trang, mỗi một lần đều mất hết mặt mũi trở về, bọn họ ai cũng không đồng ý tiếp nhận. Cho nên Thương Phong bài vị chiến ba năm trước, mới do Thương Nguyệt dẫn đội.
Hoàn cảnh một lần này, còn đơn giản hơn ba năm trước. Người Tần Vô Thương có khả năng trông cậy vào, cũng chỉ có Thương Nguyệt.
Chuyện của Vân Triệt, khiến Thương Nguyệt chán nản tinh thần, tâm lực vô cùng mệt nhọc, thậm chí mấy lần sinh ra cảm giác tuyệt vọng chưa bao giờ có, nàng thật sự không có tâm tư đi quản chuyện Thương Phong bài vị chiến. Nhưng Tần Vô Thương đã nói đến nước này, Thương Nguyệt cũng không cách nào làm ra lựa chọn khác. Không thể không chú ý tới thể diện của hoàng thất, duy trì quan hệ với Thiên Kiếm sơn trang càng không thể xuất hiện sai lầm gì. Nàng chỉ có thể khẽ gật đầu, nhắm mắt nói:
- Ta đã biết… Chuẩn bị tốt huyền thú phi hành, giờ Thìn ngày mai chúng ta lên đường đi.
- Dạ.
Tần Vô Thương cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Giờ Thìn ngày hôm sau, nội phủ Thương Phong huyền phủ.
Trời đã sáng choang, trong nội phủ hoàn toàn yên tĩnh. Tuy rằng thời gian còn sớm nhưng cơ bản tất cả đệ tử nội phủ đều đã tiến vào bên trong Tụ huyền tháp. Ở trong nội phủ, thông thường đều trời còn chưa sáng, đệ tử nội phủ sẽ rời giường tiến vào Tụ huyền tháp, có khi mấy ngày mấy đêm không đi ra. Mỗi một giây tu luyện trong Tụ huyền tháp đều cực kỳ trân quý, bọn họ tuyệt đối không muốn lãng phí. Chờ sau khi rời khỏi Thương Phong hoàng phủ, bọn họ lại muốn tiến vào bên trong đó vốn không có khả năng.
Trước Thái huyền điện, ba con cự tuyết điêu đang uy phong lẫm liệt đậu ở đó, toàn thân phóng thích ra hàn khí nhàn nhạt. Lấy tốc độ của cự tuyết điêu, có thể nói ngày đêm đi nhanh một ngày mấy ngàn dặm, nhiều nhất thời gian hai ngày có thể tới Thiên Kiếm sơn trang. Bên cạnh ba con cự tuyết điêu, Tần Vô Thương đã chờ ở đó, bên tay phải của hắn, là hai người thanh niên mặc trang phục đệ tử nội phủ đứng thẳng ở đó, nhìn qua trên dưới hai mươi tuổi. Diện mạo hai người thường thường, ánh mắt lại ngầm chứa ngạo khí, khi nhìn về phía đối phương, đều mang theo địch ý rõ ràng.
Hai người này, là Phong Bất Phàm và Phương Phi Long chiếm cứ hạng thứ hai và thứ ba trên Thiên Huyền bảng nội phủ đã lâu. Mặc dù tuổi của bọn họ chỉ có hai mươi tuổi, nhưng là đối tượng được tất cả đệ tử huyền phủ ngưỡng mộ kính nể, là nhân vật có tiếng tăm và được công nhận là thiên tài tuyệt đỉnh ở Thương Phong hoàng thành, càng là người tâm phúc bên người thái tử và tam hoàng tử, tương lai nhất định nắm quyền. Tuổi như vậy đã có được thành tựu như thế, đủ để khiến cho trên chín mươi chín phần trăm thanh niên ở Thương Phong đế quốc vô cùng hâm mộ, ngạo khí của bọn họ, cũng bởi vì vậy mà đến.
Chỉ có điều bọn họ chia ra đầu nhập vào trận doanh của thái tử và tam hoàng tử, cũng tự nhiên thủy hỏa bất dung. Hai người chẳng những trong ánh mắt lộ ra địch ý, nói chuyện cũng không ngừng xen lẫn châm chọc khiêu khích.
Lúc này, Thương Nguyệt cuối cùng khoan thai chậm rãi đi tới, không trang phục trang trọng, không tô son điểm phấn, cũng không mang theo tùy tùng, lẻ loi một mình tiến đến.
Tần Vô Thương liền bước lên phía trước
- Bái kiến công chúa điện hạ. Công chúa, ngươi đây là… Sao ngươi lại một mình đến đây? Sao bên người ngay cả một người bảo hộ cũng không có.
Thương Nguyệt miễn cưỡng cười, khẽ lắc đầu:
- Không cần. Đi tới Thiên Kiếm sơn trang, người cũng bớt đi không cần nhiều, hơn nữa có Tần phủ chủ bên cạnh, còn hơn ngàn vạn tùy tùng… Hai vị này, chính là Phong Bất Phàm và Phương Phi Long đi?
Phong Bất Phàm và Phương Phi Long tiến lên một bước bái kiến Thương Nguyệt công chúa. Chỉ có điều tuy rằng bọn họ cung kính, nhưng hoàn toàn không có vẻ sợ hãi và kích động giống như bình dân ở trước mặt công chúa sẽ có. Đi theo bên người thái tử và tam hoàng tử, bọn họ rõ ràng độ nhẹ nhàng về phân lượng trong tranh đấu ở hoàng thất của Thương Nguyệt công chúa này. Nàng không hề có thế lực, có cũng chỉ có thân phận là một công chúa tôn quý mà thôi, có lẽ duy nhất có thể dựa vào, cũng chỉ có một chút lực lượng còn thừa lại của đương nhiệm hoàng đế mà thôi –– trong đó liền bao gồm Thương Phong huyền phủ này. Chờ hoàng đế qua đời, lúc thái tử và tam hoàng tử tranh giành rõ ràng, vận mệnh của Thương Nguyệt công chúa này cũng xác định. Lại nói tiếp, cho dù nàng không bị Phần Tuyệt Thành của Phần Thiên môn nhìn trúng, tương lai cho dù là ai trong hai người Thương Lâm và Thương Sóc thượng vị, cũng tất nhiên coi nàng như lợi thế tranh thủ ích lợi mà xử trí.
- Phần Tuyệt Trần đâu?
Thương Nguyệt nhìn thoáng qua chung quanh, hỏi.
Tần Vô Thương lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
- Ngày hôm qua đã báo cho Phần Tuyệt Trần giờ Thìn chờ đợi ở đây. Nhưng chúng ta đã đợi nửa canh giờ, lại thủy chung không đợi thấy hắn. Phần Tuyệt Trần tâm cao khí ngạo, luôn khinh thường chờ đợi. Có lẽ phải chờ đến cuối giờ Thìn mới đến đi. Trừ chuyện đó ra, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, công chúa điện hạ cứ yên tâm.
- Tần phủ chủ tự mình sắp xếp tất cả, ta tự nhiên yên tâm.
Thương Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Một khi đã như vậy, chúng ta liền ở đây chờ một lúc đi, nếu như quá giờ Thìn, Phần Tuyệt Trần còn không tới, liền không cần phải đợi.
Thương Nguyệt vốn không muốn để cho Phần Tuyệt Trần đại biểu cho hoàng thất bọn ọ tham gia bài vị chiến, tự nhiên cũng không có kiên nhẫn gì đối với hắn.
- Dạ.
Tần Vô Thương cung kính đáp ứng. Chỉ có điều hắn tin tưởng Phần Tuyệt Trần nhất định sẽ đến trong giờ Thìn. Bởi vì hắn liều mạng tu luyện ngày đêm không ngừng trong huyền phủ, chính là vì có thể đánh bại Phần Tuyệt Bích ở Thương Phong bài vị chiến, rửa sạch sỉ nhục trước kia. Mà trong thời gian một năm gần tới Thương Phong bài vị chiến, cường độ tu luyện trong Tụ huyền tháp của hắn càng đạt tới trình độ gần như tàn khốc, hắn mỗi ngày giống như một người điên liều mạng tăng huyền lực huyền công của bản thân lên. Mà cũng chỉ tốn thời gian hơn một năm một chút, hắn từ Linh Huyền cảnh cấp một, trực tiếp vượt qua bốn cấp bậc, đạt tới Linh Huyền cảnh cấp năm hiện giờ… Tiến bộ điên cuồng như vậy, khiến Tần Vô Thương đều có một cảm giác tim gan run sợ. Chuyện đó cũng khiến cho hắn tin tưởng, về thiên phú mà nói, Phần Tuyệt Trần tuyệt đối không thua gì Phần Tuyệt Bích, thậm chí còn phải lớn hơn nhiều! Nếu đến tuổi tương đương với Phần Tuyệt Bích, Phần Tuyệt Bích cũng không phải là đối thủ của Phần Tuyệt Trần.
Lúc bọn họ nói chuyện, một bóng người xuất hiện ở phía cửa vào nội phủ, không nhanh không chậm đi tới bên này.
- A, chắc là Phần Tuyệt Trần tới đây.
Bóng người ở xa ngoài tầm mắt khiến tinh thần Tần Vô Thương khẽ chấn động, nói với Thương Nguyệt công chúa. Nhưng lập tức, hắn lại nhướng mày, trên mặt lộ ra kinh ngạc thật sâu.
Bóng người kia càng lúc càng gần, dần dần trở nên rõ ràng ở trong tầm mắt của bọn họ. Đây là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một thân áo trắng đơn giản, nhuộm đầy phong trần và sương sớm, nhìn giống như bị gió đêm và sương đêm tắm rửa cả một đêm. Trên thân hắn không hề có chút khí tức nào phóng thích ra ngoài –– ít nhất không ngạo khí bức người giống như Phần Tuyệt Trần, gương mặt tuấn tú trắng thuần, hoàn toàn không hề có khí thế uy lăng của huyền giả, mà như một tiểu sinh còn hơi sữa.
Người này, không phải là Phần Tuyệt Trần.
Mà là Vân Triệt một nắng hai sương gấp gáp trở về!
Từ trung tâm Tử vong hoang nguyên đến rời khỏi Tử vong hoang nguyên, Vân Triệt dùng tròn thời gian mười một ngày. Mười một ngày này, đối với Vân Triệt mà nói, có thể dùng từng bước kinh hồn để hình dung. Nhất là ở khu vực Thiên Huyền thú và Địa Huyền thú, mỗi một bước hắn đi tới đều cực kỳ cẩn thận gian nan. Cũng đã trải qua không dưới trăm lần nguy cơ đủ để trí mạng, toàn bộ bị hắn né qua và tránh được. Cứ như vậy, dùng hết thời gian mười một ngày, hắn lấy thực lực Chân Huyền cảnh, thành công xuyên qua Tử vong hoang nguyên mà cường giả nửa bước Thiên Huyền cảnh cũng khó bình yên xuyên qua. Sau đó ngày đêm đuổi gấp, sáu ngày sau đó, cuối cùng trong sáng sớm nay, về tới trong Thương Phong huyền phủ.
Sau khi trở lại Thương Phong huyền phủ, người đầu tiên hắn gặp được là Tần Vô Ưu… Mà khi Tần Vô Ưu nhìn thấy hắn, biểu cảm kia quả thật giống như ngay giữa ban ngày ban mặt gặp phải quỷ, hắn mới hiểu được chuyện hắn tiến vào Tử vong hoang nguyên không biết đã bị truyền ra từ lúc nào, hơn nữa đều cho rằng hắn đã chết trong Tử vong hoang nguyên.
Sau đó, hắn từ chỗ Tần Vô Ưu nghe được đội ngũ đi tới Thiên Kiếm sơn trang tham gia Thương Phong bài vị chiến đã tụ tập trước Thái huyền điện nội phủ, sắp xuất phát, hắn liền lập tức bỏ rơi Tần Vô Ưu, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Đầu tiên, liền thấy được Tần Vô Thương và Thương Nguyệt thần sắc đã dại ra.
- Tần phủ chủ, sư tỷ, đã lâu không gặp… Ta đã trở về
Vân Triệt đứng trước mặt bọn họ, khẽ cười nói.